.socials {float:left;display:block;width:32px;height:32px;background:url(http://i.imgur.com/lmSYJ.png) no-repeat;cursor:pointer;position:relative;margin:14px 0 0 30px} ul.reset,ul.reset li {display:block;list-style:none;padding:0;margin:0} ul.reset li {position:absolute} ul.reset li a {outline:none} a.comment-link:before{content:"7766";} #navbar-iframe { display: none !important;} #navbar-iframe { display: none;} xaydunghanoi.vn
News Update :

SotfWare

My Network Places

Tin Thời Sự Xã Hội

2-Tek

G++ Blog

Hiển thị các bài đăng có nhãn Buon Chuyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Buon Chuyen. Hiển thị tất cả bài đăng

Lỡ "quan hệ" vs anh trai

Lỡ 'quan hệ' vs anh trai | Maphim.net
Mãi đến năm lớp 10 em mới vô tình nhớ lại trong lúc cùng đám bạn gái hứa hẹn chỉ trao lần đầu tiên cho chồng mình. Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu.


Em còn rất trẻ, công danh và sự nghiệp còn chờ trước mặt. Tuy em không tự tin về ngoại hình nhưng chưa bao giờ có người nói xấu sau lưng.

Vậy mà đến giờ này, dù có nhiều người theo đuổi nhưng em vẫn không thể yêu ai được. Tất cả chỉ vì thời thơ ấu kinh hoàng. Ngày ấy em chỉ vừa mới 5-6 tuổi còn anh trai em lên 10. Sau khi vô tình nhìn thấy ba mẹ làm chuyện đó, anh trai em đã làm như vậy với em khoảng 3 lần.

Mãi đến năm lớp 10 em mới vô tình nhớ lại trong lúc cùng đám bạn gái hứa hẹn chỉ trao lần đầu tiên cho chồng mình. Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu. Khi đã đủ tuổi, em bắt đầu tìm hiểu về chuyện ấy và lúc này mới phân vân không biết anh và em đã làm thật chưa hay chỉ mới bên ngoài.


Em không đủ can đảm để đi khám, chỉ nhớ hồi nhỏ khi không đi tiểu tiện được, mẹ đã dẫn em đi khám phụ khoa. Người ta nói em bị nhiễm trùng hay bị vi khuẩn gì đó. Em cũng không nhớ chính xác được thời gian nữa. Giờ đây em cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với anh thật ngại và có phần lảng tránh anh.

Anh hình như vẫn nhớ được chuyện đó nên thương em rất nhiều. Cái gì cũng dành hết cho em. Em rất thương anh, rất yêu gia đình của mình. Xin hãy chỉ cho em cách nào để sống tốt nhất, để em có thể nói chuyện tự nhiên với anh và cũng bớt tội lỗi với chồng mình sau này.

1 đêm cướp người yêu của chị..(

1 đêm cướp người yêu của chị..( | Maphim.net
Khi những chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, tôi bắt đầu ghì chặt lấy anh. Tôi ích kỷ, xấu xa… gì cũng được. Cứ như vậy, những ham muốn có được người mình yêu đã lấy đi sự trong trắng của tôi ở tuổi 18!


Ngày chị đưa anh về nhà ra mắt, tôi đã bị vẻ hào hoa của anh chinh phục. Cả buổi tối hôm ấy tôi lúng túng cứ như bị anh hút hồn vậy. Tôi thực sự thấy ghen tỵ với chị.

Lần đầu tiên gặp anh, tôi biết đã trót yêu anh mất rồi. Đêm ấy, tôi không sao ngủ được. Từng cử chỉ của anh làm trái tim 18 của tôi xao xuyến. Lần đầu tiên biết yêu là lần đầu tiên tôi đau khổ vì thấy có lỗi với chị gái của mình. Bởi vì anh là chồng sắp cưới của chị, là anh rể tương lai của tôi.

Hai chị em ngủ chung một phòng, từng câu chuyện của chị về anh làm tim tôi nhói đau. Tôi ghen tỵ với tình yêu của anh chị. Nếu như chị không phải là chị gái tôi thì có lẽ tôi sẽ cướp lấy anh, sẽ giành giật tình cảm cho mình.

Tôi đã cố gắng vùi dập những tình cảm non nớt của bản thân, cố chôn giấu trong lòng nhưng mỗi lần anh xuất hiện ở nhà tôi là tôi lại trở thành một con người khác. Càng cố đứng xa anh thì tôi càng khao khát gần anh hơn. Có những lúc trong đầu tôi có ý nghĩ một ngày anh sẽ là của tôi rồi lại tự dằn vặt mình. Đã không biết bao nhiêu lần tôi thầm nhủ: “Anh là của chị”. Tôi phải chấp nhận sự thực ấy vì nhà anh đã mang trầu cau sang ăn hỏi chị rồi. Chỉ còn hai tháng nữa thôi thì anh chị sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Tôi có còn gì để hy vọng?

Anh cũng đã bắt đầu xưng con với bố mẹ tôi. Tôi cũng đã gọi anh là anh rể với cảm giác xót xa. Những lúc nhìn vào mắt anh, tôi đã không còn là mình nữa. Tôi thấy tiêc nuối và ao ước, giá như tôi gặp anh sớm hơn biết đâu lúc này tôi không phải sống trong bế tắc thế này!

Tôi đã cố dẹp bỏ hình ảnh của anh nhưng điều đó thật khó, ít ra là đối với người đang thương thầm nhớ trộm một người như tôi. Tôi đã yêu anh nhiều như thế nào và đó là sự thật. Tôi đau đớn khi nghĩ đến đám cưới của anh chị. Thi thoảng tôi giật mình thon thót khi bắt gặp anh âu yếm chị gái mình. Khi ấy, tôi như rơi vào vực thẳm, cảm giác không còn gì để tôi có thể vịn vào hy vọng. Bởi vì sớm muộn gì thì anh cũng sẽ thuộc về chị.

Tôi khóc thầm, cố gắng không để chị biết trái tim tôi đang tan nát khi chị hạnh phúc kể về anh, về những gì anh dành cho chị. Tình cảm tôi dành cho chị cũng ít dần. Không biết từ lúc nào, lòng ích kỷ của tôi lớn dần lên.

Càng yêu anh, càng nhớ anh thì tôi càng đau khổ. Tôi muốn được gặp anh nhiều hơn, để được nhìn vào mắt anh… chỉ cần như thế thôi là đủ!

Tôi bảo chị đưa anh đến nhà chơi thường xuyên hơn. Mỗi lần trò chuyện với anh, tôi không giấu được tình cảm của mình. Trái tim tôi đập gấp gáp hơn. Trong chốc lát, tôi khao khát anh.

Chị không biết tôi thường xuyên gọi điện và nhắn tin cho anh. Đã nhiều lần tôi nói nhớ anh để thăm dò phản ứng. Anh vẫn vô tư và cảm ơn sự quan tâm của cô em vợ. Những lần như thế trái tim tôi càng hụt hẫng, tan nát hơn.

Một tháng, hai tháng… tôi nhắn tin trong vô vọng. Anh vẫn giữ khoảng cách, còn tôi vẫn không cầm được lòng mình trước anh. Rồi cái gì đến cũng đến, tôi vui mừng vì anh đã có những phản hồi mới với mình. Anh đã nói là nhớ tôi. Chỉ vậy thôi cũng đủ để đứa con gái si tình như tôi đong đếm tình cảm trong lòng. Những tin nhắn ấy khiến tôi lại có thêm một đêm không ngủ.

Chính tôi cũng biết rõ những gì mình đang theo đuổi là không tưởng, dù có thế nào thì anh vẫn là chồng của chị. Nhưng khi yêu thì trong tôi chỉ còn lại lòng ích kỷ. Tôi chỉ cần thỏa mãn nỗi nhớ của mình.

Tôi và anh vẫn trao gửi những tin nhắn yêu thương, nhớ nhung cho nhau như thế. Thậm chí có lúc chúng tôi còn giấu diếm chuyện đi chơi riêng với nhau nữa. Ấn tượng ngay từ lần đầu tiên cho đến giờ về anh vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đau khổ vì yêu anh mà không thể đến với anh được.

Rồi một đêm, anh hẹn gặp tôi. Lúc đó anh như cứu rỗi trái tim đau khổ của tôi. Tôi lập tức đến ngay bên anh mà không cần suy nghĩ. Tôi chỉ sợ nếu chần chừ thì anh có thể sẽ thay đổi, anh sẽ không còn cần tôi nữa. Đoạn đường dài chưa đầy 6 cây số khiến tôi miên man suy nghĩ. Tôi chỉ muốn đến bên anh càng nhanh càng tốt. Rồi đêm nay tôi sẽ nói hết tình cảm của mình…

Anh đứng đón tôi ngay ở cửa, vẫn nụ cười ấy, nụ cười làm tôi si mê, đôi mắt anh nhìn tôi không giống thường ngày. Tôi như ngất lịm đi khi anh bất ngờ ôm tôi vào lòng. Trong vòng tay anh, tôi mới sống thực với con người mình.


Lẽ ra tôi nên đẩy anh ra. Lẽ ra tôi nên nghĩ đến vị trí hiện tại của mình, đến chị gái đang ở nhà, một lòng thủy chung với anh. Nhưng khát khao chiếm trọn anh cho riêng mình đã điều khiển tôi mất rồi. Anh từ từ bế thốc tôi, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi tôi, nóng bỏng…

Trước sự chủ động của anh, tôi miên man chấp nhận. Tôi và anh hòa vào nhau, say đắm. Khi đó, hình ảnh của chị, những câu chuyện tình yêu của chị với anh, cả đám cưới mà anh chị đã sắp đặt nữa bỗng nhiên bay biến hết. Trong tôi lúc này chỉ còn anh với tất cả tình yêu chôn giấu bấy lâu nay đã có cơ hội.

Khi những chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, tôi bắt đầu ghì chặt lấy anh. Tôi ích kỷ, xấu xa… gì cũng được. Có thể người khác sẽ cho tôi là đứa em gái hư hỏng vì đã cướp người yêu của chị nhưng tôi không cưỡng lại được cảm giác muốn có được anh. Chính tôi cũng đang muốn anh thuộc về mình, dù chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

Cứ như vậy, những ham muốn có được người mình yêu đã lấy đi sự trong trắng của tôi ở cái tuổi 18. Đó là khi tôi biết anh đã thực sự thuộc về mình, lẽ ra tôi phải hạnh phúc lắm. Nhưng sau khi anh nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người tôi, tôi hiểu anh chỉ có thể cho tôi những đêm “yêu” chớp nhoáng, vội vã như vậy thôi.

Đêm đó có lẽ tôi sẽ không thể nào quên được khi anh nói: “Xin em đừng nói chuyện này với Tú Quyên (tên chị gái tôi). Anh không muốn cô ấy đau khổ. Hãy tha lỗi cho anh…”.

Tôi uất ức quá nên đã lấy hết sức tát vào mặt anh một cái rồi đi thẳng…. Nếu như anh không nói những lời đó thì có lẽ tôi sẽ đỡ hụt hẫng phần nào. Đêm ấy, tôi không về nhà mà lại lang thang một mình ngoài phố. Những cuộc gọi nhỡ của bố mẹ và chị gái trong điện thoại làm tôi giật mình… nhưng cảm giác xấu hổ và xót xa cứ bủa vây lấy tâm trí tôi!

Mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa qua, kể cả ý nghĩ tôi sinh ra là để dành cho anh. Lúc ấy, tôi thấy có lỗi rất lớn với chị. Không hiểu sao khi đã có được cái mình muốn, tôi lại không vui. Tôi nhớ đến chị gái mình, nếu biết tôi như vậy, liệu chị sẽ nghĩ về tôi thế nào? Nước mắt chảy dài trên gò má….

Một đêm “cướp” người yêu của chị, một đêm cuồng đắm cùng người mình yêu để rồi sau đó, mỗi người lại về vị trí của mình. Anh lại là anh rể và tôi vẫn là em vợ. Tôi biết mình đã sai lầm khi trốn mọi người đi chơi với anh! Tôi lại nghĩ đến đám cưới của chị trong nay mai, nghĩ đến nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc của chị trong ngày cưới… Vậy tôi có nên nói hết chuyện đêm nay giữa tôi và anh rể cho chị biết hay không?

Lời đề nghị khiếm nhã "với anh đêm nay em nhé…"

Lời đề nghị khiếm nhã 'với anh đêm nay em nhé…' | Maphim.net
Là một cô gái được coi là khá hiền lành, tôi chưa bao giờ tin vào các mối tình một đêm. Nhưng rồi, khi điều ấy xảy ra với chính bản thân mình, tôi đã thực sự tin điều đó là có thật…





Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Gần đây, trong một chuyến công tác vào Đà Nẵng tôi đã gặp một đồng nghiệp tại ga tàu vào một buổi tối để về Hà Nội. Nói là đồng nghiệp, nhưng tôi và anh chỉ cùng làm một nghề ở hai cơ quan khác nhau trên địa bàn thủ đô và có chuyến công tác ở đây cùng một dịp thôi chứ từ trước đến nay chưa từng quen biết gì về nhau.

Qua vài câu hỏi xã giao, biết tôi và anh đi cùng chuyến tàu, lại cùng về Thủ đô, cùng có nghề kế toán với nhau. Anh tỏ ra rất hồ hởi và có những cử chỉ quan tâm như xách đồ và mua nước cho tôi uống,... Nghĩ mình là phụ nữ, lại ít tuổi hơn nên được quan tâm một chút cũng chẳng có gì là lạ. Vì các đồng nghiệp khác ở cơ quan tôi có khi còn quan tâm đến tôi nhiều hơn thế, dù tôi chẳng đòi hỏi, nên tôi vẫn thỏa mái đón nhận mà không một chút đắn đo, suy nghĩ. Tuy nhiên, khi tàu chỉ còn khoảng 20 phút nữa là rời bến, anh bắt đầu đề nghị tôi: “Hay mình ngủ với nhau đêm nay, em nhé?!”

Câu hỏi của anh quá bất ngờ, làm tôi cảm thấy thực sự rất sốc. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh và điềm đạm trả lời, “Không anh ạ, anh thông cảm, em đã có chồng và con rồi”.

Người đàn ông ấy vẫn không buông tha, hắn chèo kéo, “Thì có sao đâu, anh cũng có gia đình rồi, mình kín đáo với nhau thì làm sao ai biết…”. Rồi gạ gẫm, “Đồng ý đi, đưa vé tàu cho anh để anh đổi, rồi chúng mình nằm ngủ với nhau đêm nay”. Tôi cũng chẳng hiểu có phải trên các chuyến tàu vẫn có những vé nằm giường đôi hay không, nhưng những lời ấy làm tôi thấy hoang mang…
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi nhanh chóng bước vào toa tàu có ghế ngồi của mình, còn người đàn ông ấy vẫn đứng tần ngần một lúc bên dưới và dặn với, “Hãy suy nghĩ lại lời đề nghị của anh” rồi cũng từ từ bước đi đầy tâm trạng.

Ngồi trên chuyến tàu về Hà Nội đêm hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của người đàn ông mới quen trong vòng chưa đầy 30 phút đồng hồ. Và tôi đã tin, những câu chuyện “tình một đêm” mà các chị em hay tâm sự trên báo là hoàn toàn có thật. Hóa ra, cuộc sống này vẫn còn nhiều những khoảng tối mà một người đàn bà như tôi chưa được biết tới.

Và tôi nghĩ, giá như đêm hôm đó tôi đồng ý đưa vé tàu cho anh ta, chắc chắn chúng tôi sẽ có một đêm “đổi món” lãng mạn và đáng nhớ lắm. Nhưng sau giây phút lãng mạn và đáng nhớ ấy, có thể tôi sẽ chẳng có một phút giây nào được thanh thản, bình yên như tôi vốn có. Tôi sẽ lại dày vò mình là một người mẹ, một người vợ tồi tệ. Xa hơn nữa, nếu chồng, con tôi biết chuyện, thì gia đình nhỏ bé của tôi sẽ ra sao, có lẽ nó chẳng còn bình yên. Và nếu vợ anh biết chuyện, có thể khuôn mặt trái xoan xinh xắn, và làn da hồng hào của tôi sẽ bị biến dạng, cũng đáng thôi. Đó là cái giá phải trả cho một phút giây yếu lòng, sống theo bản năng…

Tôi phải cảm ơn giây phút ấy, cảm ơn người đàn ông ấy, cảm ơn chyến tàu đêm thức trắng hôm ấy. Vì nhờ nó, tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Và luôn dặn mình phải biết nâng niu những gì mình đang có.

Sững sờ xem clip của người yêu với tình cũ

Sững sờ xem clip của người yêu với tình cũ | Maphim.net
Tôi yêu cô ấy – đó là điều không thể phủ nhận nhưng tôi không thể chấp nhận chuyện người yêu lừa dối mình về chuyện từng quan hệ với người đàn ông khác.
Mỗi khi tôi hỏi cô ấy “Trước anh, em đã từng yêu ai chưa?”, cô ấy đều nũng nịu bảo với tôi rằng “Em chỉ có duy nhất anh và mãi mãi chỉ yêu anh thôi!”. Khỏi phải nói, câu trả lời của cô ấy khiến tôi sung sướng đến mức nào. Nói vậy thôi nhưng qua bạn bè, tôi cũng biết cô ấy từng có người yêu, hai người khá tình cảm song không hiểu vì sao lại chia tay. Anh người yêu cũ kia đã lập gia đình nên tôi cũng không bận tâm chuyện đó nữa, tự cho mình cái quyền sung sướng và tin tưởng tuyệt đối vào những điều mà người yêu mình nói.


Ảnh minh họa
Thậm chí, có lần cô ấy còn thủ thỉ vào tai tôi lí do vì sao cô ấy chia tay với anh người yêu cũ dù cả hai đều rất yêu nhau. Đó là vì anh ấy đòi hỏi cô ấy và còn nói rằng: “Tình yêu mà thiếu tình dục thì em chưa yêu anh”. Tôi thì hoàn toàn tôn trọng và coi cô ấy là hiện thân của sự thanh khiết, trắng trong. Tôi đã và sẽ giữ gìn cho cô ấy đến ngày cưới.

Thế nhưng, khi tôi sửa máy tính cho cô ấy. Tôi đã sốc khi chứng kiến đoạn video clip quay lại nhiều cảnh yêu đương nóng bỏng của cô ấy với người yêu cũ.

Tôi đã im lặng rất lâu để suy nghĩ về chuyện đó. Với chút kiến thức về công nghệ thông tin, tôi tìm hiểu được độ xác thực của đoạn clip. Nó được quay bằng điện thoại nên chất lượng không được rõ nét, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra một cách rõ ràng nhân vật nữ chính trong ấy không ai khác chính là người yêu tôi. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo và đôi môi ướt ấy, chỉ có điều cô ấy tỏ ra từng trải và kinh nghiệm quá.

Tôi ôm trong lòng nỗi đau đớn nhưng chẳng dám ngỏ với ai, chỉ dám ý tứ quan sát cô ấy và theo dõi. Thỉnh thoảng, cứ nghĩ đến việc có ai đó không phải là tôi đã từng ở bên cô ấy, vuốt ve cô ấy là tôi lại ức đến trào máu. Tôi ghen tị, tôi đau khổ, tôi uất hận và tôi cũng lạnh lùng hơn. Cứ nghĩ đến đoạn clip ấy là tôi lại thấy cô ấy giả dối, cô ấy xấu xa khi lừa dối tôi.

Tôi đã chịu đựng sự giày vò này hơn 2 tháng. Tôi đem chuyện tâm sự với thằng bạn thân. Nó cười bảo thời đại này chẳng ai quan trọng chữ “trinh” như tôi nữa, rằng tôi là kẻ quê mùa…Còn với tôi, tôi không thể chấp nhận khi người yêu mình không còn nguyên. Hơn hết, tôi lại luôn bị những hình ảnh trong đoạn clip ám ảnh và giày vò.

Giá như cô ấy cứ thú nhận tất cả với tôi, cứ thành thật và xin lỗi tôi, có lẽ tôi sẽ không đau đớn như thế này. Bởi, tôi đã lên kế hoạch cho đám cưới của mình, tôi luôn coi cô ấy sẽ là người vợ đầu ấp má kề suốt cuộc đời mình, thế mà…

Giờ tôi chẳng biết phải làm thế nào để thoát khỏi sự giày vò này, chẳng biết phải đối xử như thế nào với cô ấy. Tôi yêu cô ấy – đó là điều không thể phủ nhận nhưng tôi không thể chấp nhận chuyện người yêu lừa dối mình về chuyện từng quan hệ với người đàn ông khác…

Bàng hoàng khi đọc nhật kí em gái - "lần đầu" đau quá

Bàng hoàng khi đọc nhật kí em gái - lần đầu tiên đau quá | Maphim.net
Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là “Thích lắm! Không đau chút nào hết”.
Bàng hoàng khi đọc nhật kí em gái
Em tôi là một cô bé tuổi teen mơ mộng với những thay đổi kì lạ của cảm xúc và cuộc sống. Mặc dù ở cái tuổi 16 nhưng em đã phát triển như một thiếu nữ thực sự.

Là một cô bé ngoan và học giỏi nên em được rất nhiều người quý mến. Đó cũng chính là niềm tự hào của gia đình tôi mỗi khi anh em làng xóm đưa em ra làm gương cho con cháu họ.


Em tôi hồn nhiên và rất hay cười. Mặc dù chưa thực sự lớn nhưng suy nghĩ của em khá chính chắn. Cứ mỗi ngày đi học ở trường về, em lại ngồi chăm chú vào bàn học, thi thoảng ngồi xem ti vi hoặc ca nhạc để giải trí, còn mỗi lần em muốn đi đâu cùng bạn bè, em đều xin phép gia đình và không bao giờ về trễ.


Cũng vì em chăm ngoan và ham học nên gia đình tôi quyết định mua cho em một cái máy tính để em có cơ hội tìm hiểu nhiều thông tin và kiến thức bổ ích. Kể từ đó, em dường như chăm chỉ học tập hơn và cũng hạn chế đi chơi với bạn bè hơn.


Một thời gian sau, thấy em hay buồn và mặt mày lúc nào cũng xanh xao, tôi hỏi “
Em có chuyện gì buồn à?” thì em chỉ trả lời: “Dạo này bài vở nhiều quá nên em học hành hơi mệt”. Thấy em chăm chỉ học hành cho gầy cả người, tôi thương em lắm! Nhưng tôi chỉ biết động viên em sắp xếp thời gian học hành và vui chơi cho khoa học, đừng vì chúi mũi vào học tập mà quên hết mọi thứ xung quanh mình…

Nhưng… cho đến một hôm, tôi bàng hoàng khi vô tình đọc được cuốn nhật kí của em. Không ngờ em tôi lại dính vào chuyện tình cảm để rồi bỏ bê việc học và tự nhốt mình với những nỗi ưu tư của cô gái 16 tuổi.


Ngày 21 – 11


Hôm nay được cô cho điểm 9 môn Văn thật là vui. Lên mạng nghe được một bài hát mới có tên là “
Nụ hôn của gió” thật dễ thương. Ôi! Bài hát mới giống mình làm sao? “Ngày xưa ấy có một cơn gió kia hồn nhiên. Bởi còn vô tư, cơn gió chưa biết yêu bao giờ. Và cơn gió vẫn hồn nhiên gió đến bên em mỗi ngày, cơn gió ấy vẫn chờ một tình yêu”. Hihi… đáng yêu quá!

Ngày 28 – 11


Chiều nay tự nhiên thấy buồn buồn, lên mạng chát vu vơ, ai ngờ quen được một anh chàng dễ thương đang học Đại học… Hihi… chàng ta lãng mạn ghê. Mới biết người ta mà đã nói chuyện như thân thiết từ bao giờ rồi. Ghét mỗi cái mắt một mí, nhìn gian… hihi…


Ngày 30 – 11


Hôm nay hắn tặng mình bài hát “Nụ hôn của gió” và nói của hắn sáng tác chứ? Yêu quá đi mất… hihi… chụt chụt. Tối nay nhắm mắt hoài mà không ngủ được. Hình như mình cứ nghĩ về hắn nhiều hơn. “
Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm, đôi môi mềm. Hãy nói rằng ở đây một người đang thương nhớ đến em”. Chưa gì hắn đã đòi hôn mình rồi. mình thấy hơi tò mò sao ấy? Có khi nào mình yêu không nhỉ?

Ngày 10 – 12


Hôm nay trốn học để được đi chơi với “chồng iu”. Chồng mình kinh nghiệm ghê… cảm giác thật lạ khi chồng hôn mình như thế. Nhưng mình thấy sợ khi anh ấy đòi hỏi mình “chuyện người lớn”. Mình sợ có em bé, thế mà anh ấy lại giận và nói mình không yêu thật lòng. Chẳng nhẽ cứ phải làm như thế mới là yêu à? Mình chẳng muốn như vậy chút nào nhưng sợ chồng buồn, chồng sẽ không yêu mình nữa… hic hic…


Thôi chồng đừng buồn nhá! Vài bữa nữa sinh nhật chồng, vợ sẽ đền cho nhé!

Vợ hứa đấy! Yêu chồng nhất… chụt… chụt…



Ngày 15 – 12


Ôi! Thế là hôm nay mình đã trở thành đàn bà. Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là “
Thích lắm! Không đau chút nào hết”. Mình thấy sợ sợ làm sao ấy. Bố mẹ mà biết thì chết… Chồng ơi! Không được hư như thế nữa đâu nha…
Ngày 20 – 12

Dạo này chồng chẳng quan tâm tới mình gì hết.

Hình như... chồng chán mình rồi!

Ngày 23 – 12

Hôm nay con bạn thân cho mình nghe bài hát “Nụ hôn của gió” do ông nào đó sáng tác và hát, chứ không phải là do chồng sáng tác. Bài này không phải của chồng… mà chồng lừa em à? Sao chồng kỳ vậy?

Ngày 28 – 12

Hu hu… Chồng bỏ đi rồi… Chồng bảo đừng tìm chồng nữa. Chồng cũng đổi số luôn rồi. Sao chồng bảo yêu em suốt đời cơ mà? Em yêu chồng mà… đừng bỏ em nhé, chồng ơi!

….

Tôi như chết đứng khi tận mắt đọc được những dòng nhật kí này. Tôi chẳng dám nói ra vì sợ bố mẹ biết sẽ đánh chết em mất, không những thế, nó sẽ khiến em càng tổn thương thêm…

Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa. Giờ đây, em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai!

Phải chăng do tôi đã không quan tâm đến em nhiều hơn? Phải chăng gia đình chúng tôi tin tưởng và chiều em quá… để rồi em ra nông nỗi này? 16 tuổi của em đâu rồi? Cái tuổi hồn nhiên, ngây thơ của em đâu rồi? Sao đôi mắt em lại u buồn và dáng người lại gầy gò, xanh xao thế kia? Tôi phải làm sao để giúp em tôi thoát ra khỏi sự bế tắc này đây?

Mang “áo mưa” lên phục vụ người yêu và gã đàn ông khác

 Mang “áo mưa” lên phục vụ người yêu và gã đàn ông khác | Maphim.net
“Đau hơn thái giám” khi chàng lễ tân nhà nghỉ bị bạn gái “cắm sừng” ngay tại nơi làm việc
Hùng hục từ quầy lễ tân chạy lên tầng 6, đưa “ áo mưa” cho khách theo yêu cầu, anh Cương coi đó là công việc thường ngày rồi. Cánh cửa phòng mở ra, người con gái đứng bên trong cánh cửa, khăn tắm quấn ngang ngực, mái tóc dài buông xõa, đôi chân trần …hiện ra trước mặt anh. Tối sầm mặt lại, Lan của anh ngượng ngịu, mặt tái đi, rồi đỏ lên, cũng quá bất ngờ trước tình cảnh trớ trêu này…

 Mang “ áo mưa” lên phục vụ người yêu và gã đàn ông khác

 Đang đi thực tập nên có nhiều thời gian rảnh, Cương được ông chú họ hàng tin tưởng, nhờ tới trông coi hộ cái nhà nghỉ ở Phùng Khoan mấy ngày cuối tuần. Được nghe những chuyện bi hài trong nhà nghỉ đã lâu, nay anh muốn “ mục sở thị” hẳn cảnh những kẻ đi ăn vụng bị bắt quả tang, rồi lại đến những em chân dài cặp với đại gia…Vội vàng đồng ý luôn, Cương không ngần ngại trả lời.

Hôm ấy là cuối tuần, trời về chiều lại lâm thâm mưa phùn, khách vào nghỉ cũng không được đông đúc như mọi hôm. Nhác thấy bóng một chiếc xe lao thẳng vào nhà nghỉ, anh đã khấp khởi mừng thầm, vì nghĩ hôm nay cũng phần nào " vớt vát” được chút ít. Đang tươi cười niềm nở chào khách, anh bỗng dừng khựng lại khi thấy người con gái bước xuống xe ngay sau gã đàn ông to béo. Mới nhìn đằng sau lưng, anh đã nhận thấy có nét gì đó quen quen. Mái tóc dài suôn mượt, óng ả buông thả xõa trên bờ vai, lại đúng mùi dầu gội quen thuộc anh rất thích và thường xuyên ngửi thấy.

Cái dáng người nho nhỏ, eo thon, đôi chân dài lại càng đẹp hơn khi kết hợp cùng đôi dép cao chừng 7cm. Những nét cơ bản ấy, tuy chỉ là sau lưng, nhưng cũng đủ để anh nhận ra những nét đó hoàn giống với Lan – người yêu của anh. Tim như đau thắt lại, anh Cương như không dám đứng tiếp ở đó, để nhìn tận mặt người con gái , khi mà cô cất xong mũ bảo hiểm vào xe, bỏ khẩu trang xuống, quay ra, và đối mặt với anh…

Đúng lúc, có tiếng của bà cô gọi giật lại, làm anh lúng túng, không kịp ở lại đợi cái ngoảnh mặt quay ra của cô gái, mà như phản xạ, hấp tấp chạy tới chỗ có tiếng gọi. Chạy vào phòng, bà cô đã ghé tai nói nhỏ, dặn dò “ Khách quen đấy, tiếp đón tử tế cháu nhé.”

Như không muốn tin vào tai mình, anh quay bước ra mà người như trên mây trên gió. Trong lòng, anh cứ hi vọng, lúc đó, mắt anh bị hoa, anh đang nhìn nhầm. Hay, cũng có thể có người con gái giống Lan ( tên cô người yêu của anh) lắm chứ, trên đời này, sự giống nhau như thế nhiều mà. Bao nhiêu suy nghĩ cứ vụt lên trong đầu, anh càng cố quên hình ảnh người con gái vừa gặp bao nhiêu, thì lại hình dung ra lúc cô gái ấy quay mặt lại, bỏ khẩu trang ra. Và hiện lên, là khuôn mặt xinh xắn, quen thuộc của Lan, người con gái anh yêu thương, tin tưởng mấy năm nay. Nghĩ tới đó, anh không biết mình phản ứng thế nào, không nghĩ ra mình lúc đó sẽ thế nào, mình sẽ làm gì…:Lúc đó, anh chỉ hi vọng và hi vong người đó không phải là Lan, dù chỉ 1% anh cũng vẫn hi vọng.

Đi về quầy lễ tân, cũng đúng là lúc điện thoại ở bàn reo lên, là khách ở phong 305 ( phòng mà cô gái anh nghĩ giống Lan) goi, nhờ mang cho xin vài cái “áo mưa”. Giọng người con trai đầu dây vẻ gấp gáp, càng làm cho Cương đỏ mặt, thêm phần lúng túng, nhưng trong lòng cũng đang mong mau chóng xác định đúng danh tính cô gái mà anh nghĩ là Lan kia. Với tay lấy thứ khách cần, anh bước vội lên cầu thang, tìm tới phòng 305. Vừa đi, tim anh đập thình thịch, anh càng mong người đó không phải là Lan bao nhiêu, thì anh lại càng sợ bấy nhiêu, đã định quay xuống, vì sợ không biết ứng xử thế nào nếu đó là Lan? Tát cô ấy thật đau, hay lôi cô ấy ra khỏi phòng, hay xông vào đánh gã đi cùng với cô…mọi thứ cứ nhảy múa, hỗ độn xuất hiện trong đầu anh.

Trước mặt đã là phong 305, thở một  hơi dài rồi gõ cửa. Tiếng con gái ở trong vang ra, anh giật mình vì nghe cũng quen quen, người con gái ấy chỉ hỏi câu ai đó, nhưng cũng làm anh cảm nhận được nét quen thuộc. 1% hi vọng trong anh giường như không còn, anh muốn nhắm mắt lại trước khi cánh cửa phòng kịp mở ra. Nhưng, thật không may, đôi mắt đỏ  ngầu vì thất vọng, vì tức giận, vì bất ngờ của anh đã không kịp đóng lại trước khi cánh cửa phòng mở ra...

Người con gái đứng bên trong cánh cửa, khăn tắm quấn ngang ngực, mái tóc dài buông xõa, đôi chân trần …hiện ra trước mặt anh. Tối sầm mặt lại, anh cũng thấy Lan của anh ngượng ngịu, mặt tái đi, rồi đỏ lên, cũng quá bất ngờ trước tình cảnh trớ trêu này. Không kịp nói gì, cũng không để Lan nói gì, anh dúi vào tay Lan mấy cái mà gã đàn ông lên cùng Lan yêu cầu, rồi lặng lẽ khép cửa phòng, quay vội đi xuống cầu thang. Lan không chạy theo anh, cũng không nắm tay quỳ xuống xin anh tha thứ, như anh từng nghĩ…


Chết đừng khi bồ vào nhà nghỉ nơi mình đang làm... với người khác (Ảnh minh họa)
Chết đừng khi bồ vào nhà nghỉ nơi mình đang làm... với người khác (Ảnh minh họa)
Trời đất quanh anh như sụp đổ, anh không tin vào sự thật mình vừa chứng  kiến, không tin rằng người con gái bấy lâu mình yêu thương, tin tưởng lại là gái làm tiền thế này. Lan đâu phải là cô sinh viên nhà nghèo, hiếu học như em nói. Vậy ra, em chính là khách quen ở đây, hầu như tuần nào cũng dẫn khách vào nhà nghỉ này, và ở qua đêm, nên nhân viên ở đây ai cũng nhẵn mặt. Biết trách ai đây, trách Lan vô tình, hay trách ông trời trêu ngươi, bao nhiêu nhà nghỉ, sao em không vào, mà lại chọn nhà nghỉ của họ hàng tôi? Bao nhiêu ngày tới trông hộ chú, sao tôi không chọn ngày nào khác, mà lại chọn đúng ngày để được gặp em ở đây trong hoàn cảnh chớ trêu này.

Mất đời trai dưới tay... chị dâu

Video: Campuchia hỗn loạn, hàng trăm người thiệt mạng trên cầu | Maphim.net
Khi bản năng đàn ông trong tôi trỗi dậy, tôi đã kéo cô ấy vào lòng hôn lấy hôn để… để rồi, chúng tôi quan hệ với nhau lúc nào cũng không biết nữa…


Câu chuyện liên quan:
Đây là câu chuyện buồn có thật của chính bản thân tôi mà đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được nỗi ám ảnh đó.

Tôi sinh ra ở Thành Phố Hồ Chí Minh. Từ nhỏ, tôi đã rất ít nói nên khi lớn lên, tôi cũng rất ít bạn bè. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi vào học ngành xây dựng. Sau đó, tôi xin vào làm việc ở một công ty gần nhà… song công việc của tôi khá mờ nhạt.

Năm 2008, nhờ người quen nên tôi xin vào làm ở một công ty rất có tiếng ở TP.HCM. Nhưng cũng vì tính tôi ít nói nên ban đầu tôi khá lạc lõng trong sự sôi nổi của đồng nghiệp mình. Phải mất gần một năm sau, tôi mới có thể hòa đồng cùng mọi người ở cơ quan mình. Sau đó, cũng vì được sự yêu mến và tin tưởng của mọi người nên tôi đã được tín nhiệm bầu làm tổ trưởng.

Vì nhà tôi cách chỗ làm 20km nên tôi đã vào thuê nhà trọ của cô Lan, tổ trưởng tổ công nhân chỗ tôi làm. Cũng vì chuyện trò với nhau khá nhiều nên hai cô cháu chúng tôi rất hiểu và hợp nhau. Sau đó, tôi đã chủ động giúp đỡ cô bằng cách kí thêm khối lượng sản phẩm để cô ấy có thể kiếm thêm thu nhập và lo cho kinh tế của gia đình.

Cũng vì có thu nhập tốt nên cô Lan đã quyết định đưa con trai, con gái và con dâu của mình xuống đây làm việc. Khoảng một năm sau thì hai vợ chồng con dâu cô ấy cũng đã tách ra làm tổ trưởng một tổ công nhân tương tự như cô Lan. Và từ đó, tôi lại kí thêm chút ít khối lượng để giúp đỡ vợ chồng con dâu cô ấy.

Thời gian qua đi, tình cảm hai vợ chồng cô Lan và các con cô ấy với tôi khá tốt. Chúng tôi coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà nên có chuyện gì, chúng tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ nhau.

Khoảng hơn một năm sau đó, có một chuyện động trời đã xảy ra với tôi. Vì từ trước đến giờ, tình cảm gia đình cô Lan và tôi cũng khá tốt… và con dâu, con gái của cô ấy cũng coi tôi như một người anh ruột thịt. Thế nhưng, tôi không thể ngờ được, đến một ngày, chính người con dâu của cô lại nảy sinh tình cảm với tôi.

Trong một lần tai nạn, tôi phải xin nghỉ làm gần một tháng. Và trong thời gian này thì Hằng (con dâu cô Lan) đã chăm sóc và quan tâm tôi rất chu đáo. Cô ấy bảo, “Anh ốm đau thế này, cần đi đâu thì em đỡ, thích ăn gì em mua cho… Anh không phải ngại đâu”. Tôi cũng đón nhận sự quan tâm đấy như của một người em gái dành cho anh trai của mình.

Rồi một hôm, khi không có ai ở nhà, Hằng gọi điện thoại cho tôi sang nhà Hằng chơi, khi đó, Hằng cũng vừa mua thuốc cho tôi về. Vì ái ngại khi nhận sự quan tâm của Hằng nên tôi đã đưa tiền mua thuốc cho cô ấy và hai chúng tôi cứ đẩy đi đẩy lại mà không ai chịu nhận tiền.

Sau đó, tôi nhét tiền vào tay Hằng rồi sang giường bên cạnh ngồi. Hằng nằm ở giường bên kia nháy điện thoại cho tôi tới ba lần. Khi ấy, tôi cũng không để ý gì và bảo, “Sao em nháy máy anh vậy?” thì cô ấy bảo, “Anh sang bên này em bảo” nhưng tôi vẫn không sang.

Một lát sau, Hằng qua bên tôi và đưa lại tôi số tiền lúc nãy nhưng tôi không cầm. Lúc đó, tôi đang nằm nên cô ấy đã nhét tất cả số tiền đó vào túi quần tôi… và khi bỏ tiền vào túi quần tôi, Hằng không rút tay ra mà để ở đó một lúc rất lâu khiến tôi cảm thấy rất lo sợ và rùng mình.
vaodoi2.jpg
Chúng tôi đã giấu diếm mọi người để quan hệ bất chính (Ảnh minh họa)
Khi bàn tay của Hằng chạm vào “cái đó” của tôi thì tôi đã kéo tay cô ấy ra nhưng càng kéo, cô ấy lại càng tì mạnh vào tôi hơn. Và cũng chẳng hiểu vì sao một thằng con trai 27 tuổi như tôi, chưa từng có người con gái nào chạm vào cơ thể mình nên lúc đó, người tôi đã nóng ran khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ. Và rồi, bản năng đàn ông trong tôi trỗi dậy… tôi đã kéo cô ấy vào lòng hôn lấy hôn để… để rồi, chúng tôi quan hệ với nhau lúc nào cũng không biết nữa…

Khi làm xong “chuyện ấy”, tôi cảm thấy rất xấu hổ và run sợ nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh để trở về nhà trọ bên kia.

Sau hôm đó, tôi cảm thấy rất ngại và bỏ về quê mấy ngày… nhưng có lẽ vì Hằng có tình cảm với tôi nên cô ấy không cảm thấy ngại ngùng vì chuyện ấy. Cô ấy thường xuyên nhắn tin, gọi điện hỏi tôi, “Anh cảm giác như thế nào”, tôi cũng thẳng thắn nói, “Anh thấy lo sợ” và cô ấy vẫn coi như không có chuyện gì.

Mấy ngày hôm sau tôi đi làm trở lại. Cô ấy gặp tôi và chuyện trò rất vui vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra. Tuy cô ấy không nói gì nhưng tôi vẫn biết rất rõ là cô ấy vẫn muốn tiếp tục “chuyện ấy”… và rồi, không biết thế nào, tôi lại tiếp tục rơi vào vòng u mê tội lỗi với người đàn bà đã có chồng con đó.

Cũng từ đấy, tôi và Hằng thường xuyên giấu diếm mọi người để làm chuyện bất chính trong nhà nghỉ. Và cũng vì tôi là người chưa có vợ nên càng lén lút làm chuyện ấy, tôi càng bị xoáy sâu vào con đường tội lỗi, bất lương đó. Đã có lần, Hằng đề nghị có con với tôi để sau này xa nhau cho đỡ nhớ… nhưng tôi không đồng ý vì đây là mối tình nhất thời của một gã trai bồng bột và ham khám phá, chứ không phải là tình yêu thật sự.

Sau gần một tháng tôi và Hằng lén lút quan hệ thì mọi người bắt đầu nghi ngờ và theo dõi cô ấy… và trong một lần chồng xét hỏi, cô ấy đã thú nhận tất cả với chồng. Quả thật, đó là một cú sốc rất lớn đối với tất cả mọi người trong gia đình.

Khi mọi người đã biết chuyện thì cả tôi và Hằng đều cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ làm chuyện gì sai trái nữa. Cũng vì tôi đã giúp đỡ gia đình họ rất nhiều nên mọi người cũng đã dễ dàng tha thứ cho chúng tôi.

Cuộc sống tưởng chừng như đã êm ả… nhưng tôi nào ngờ được, một một tháng sau thì gia đình cô Lan lại bắt đầu nghi ngờ chúng tôi tiếp tục đến với nhau. Vì có người nhìn thấy Hằng đã vào nhà nghỉ với một người đàn ông khác nên họ vẫn cứ nghĩ đấy là tôi… Dù tôi đã hết lời thanh minh nhưng họ vẫn không chịu hiểu và lắng nghe tôi nói.

Cuộc hôn nhân của họ bị đứt gánh giữa đường, hai vợ chồng để lại đứa con trai 6 tuổi không biết chung sống cùng ai. Tôi đã khuyên Hằng quay về bên nhà chồng để giải thích và xin lỗi vì dù sao cô ấy cũng là người có lỗi… nhưng cô ấy không nghe lời khuyên răn của tôi mà còn nặng lời cãi lại.

Giờ đây, tôi cảm giác rất hụt hẫng và sợ hãi… lương tâm tôi cắn dứt không một chút thanh thản. Lòng tôi đã hối cải nhưng đầu tôi suốt ngày nặng trĩu như kẻ mất hồn vì không biết đến bao giờ tôi mới thoát khỏi sự ám ảnh này.

Nhiều lúc, tôi dường như gục ngã… tôi đã muốn tìm đến cái chết để chuộc lại tất cả những lỗi lầm mình gây ra và để cho đầu óc tôi được thanh thản. Tôi cũng muốn từ bỏ cả công việc đang dần mỉm cười với tôi để đến một nơi thật xa, cho lòng mình được thanh thản…

Khi viết lên những dòng này, tôi rất mong muốn nhận được sự cảm thông, sẻ chia từ quý bạn đọc. Theo các bạn, giờ tôi phải làm gì để cho lương tâm mình được thanh thản? Và tôi phải làm sao để hai vợ chồng Hằng quay lại với nhau như ngày trước? Và liệu rồi, gia đình cô Lan và Hằng có khinh ghét và hận tôi không? Họ có tìm cách để trả thù tôi không?

Tôi rất mong nhận được những ý kiến và lời khuyên chân thành từ các bạn!

Nhân đây, tôi cũng thật tâm hối cải và xin lỗi gia đình cô Lan.

Mong mọi người hãy tha thứ cho tôi!.

"Chết lịm" vì "yêu" trong vòng tay tình cũ

'Chết lịm' vì 'yêu' trong vòng tay tình cũ | Maphim.net
Tôi "trả bài" cho chồng một cách rất hời hợt... nhưng khi ở bên người cũ, tôi lại rất hào hứng và khát khao được "yêu" hết mình.


Tôi là một người phụ nữ khá xinh đẹp và thành công trong sự nghiệp. Trước đây, tôi luôn tự tin về bản thân, cũng như những sự lựa chọn của mình trong cuộc sống… nhưng sau những gì đã xảy ra, tôi không biết phải làm sao để tự giải thoát cho mình khỏi hoàn cảnh oái oăm này nữa?
Ngày còn học Đại học, tôi đã từng yêu và yêu rất say đắm một anh chàng học trên khóa... nhưng rồi khi ra trường, công việc bận rộn cùng với những mối quan hệ phức tạp, chúng tôi đã có những sự hiểu nhầm khiến tình cảm của hai đứa càng ngày càng rạn nứt. Và trong một hôm đi liên hoan cùng công ty về muộn, tôi ngồi nhờ xe một anh bạn đồng nghiệp đi cùng đường... để rồi khi anh nhìn thấy, anh “đã không thể tha thứ cho sự phản bội” của tôi.
Cũng vì sự hiểu nhầm đó nên anh đã vội vàng chấm dứt tình yêu suốt ba năm qua của mình. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu hứa hẹn, bao nhiêu mộng ước ngày xưa giờ cũng đã tan tành theo mây khói khi anh bỏ tôi một mình trong đau khổ, không cho tôi có được một cơ hội để giải thích…
Khi biết tôi chia tay người yêu, có rất nhiều chàng trai đã đến bên tôi, trong đó cũng có không ít đồng nghiệp cùng cơ quan suốt ngày xin đưa đón tôi. Và rồi tôi chọn anh, một chàng trai lịch lãm, tài giỏi và rất ga lăng, anh là đối tác rất thân cận với công ty tôi… và cũng chẳng bao lâu sau sự theo đuổi nhiệt tình của anh, tôi cũng đã đồng ý làm người yêu anh.


Tôi không còn cảm giác yêu thương chồng mình nữa... (Ảnh minh họa)
Yêu nhau một thời gian rất ngắn thì chúng tôi cùng tiến tới hôn nhân. Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã gắn bó bên nhau suốt 5 năm qua và có được một bé gái rất dễ thương ba tuổi. Tuy cuộc sống của tôi rất đủ đầy, sung túc, được chồng yêu chiều, quan tâm… nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự của cuộc sống gia đình, chồng vợ. Dường như trong tâm trí tôi lúc nào cũng nhớ về anh, người yêu cũ tôi đã yêu thương hơn cả bản thân mình suốt ba năm qua… và tưởng như tôi đã phải mất anh vĩnh viễn.
Thế nhưng, cuộc sống lại một lần nữa đùa trêu tôi khi chúng tôi vô tình gặp lại nhau trong siêu thị.
Hôm đó, chồng tôi đi công tác xa nên tôi đã nhận lời đi uống cà phê và ăn trưa cùng anh. Anh cũng xin lỗi tôi rất nhiều vì ngày ấy đã làm tổn thương tôi. Anh nói rằng, anh rất yêu tôi và hối hận khi đã bỏ tôi một mình trong những ngày cô đơn, buồn tủi như thế. Giờ đây, anh cũng đã lấy vợ và có một bé trai nhưng cuộc sống của gia đình anh cũng không có được hạnh phúc trọn vẹn khi vợ chồng anh không hiểu và cảm thông cho nhau.
Và rồi từ đó, chúng tôi thường xuyên lén lút hẹn hò với nhau. Hai chúng tôi đã cùng ôn lại những kỉ niệm đẹp đẽ ngày xưa, cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống gia đình, công việc… để rồi, mỗi khi hai đứa vô tình chạm phải ánh nhìn của nhau, cả tôi và anh đều đã không thể kiềm chế được những tình cảm ẩn chứa thẳm sâu trong tâm hồn mình.
Rồi cũng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý theo anh vào nhà nghỉ… “Lần đầu tiên” sau bao ngày xa cách, chúng tôi đã có được những giây phút hạnh phúc, ngọt ngào xen lẫn sự tiếc nuối của những yêu thương ngày xưa cũ. Chúng tôi lại lao vào nhau, chìm đắm trong nỗi khát khao, mong nhớ… và cả hai đều quên mất một điều rằng, mình còn có gia đình và những đứa con yêu.
Thời gian cứ trôi và chúng tôi vẫn “yêu” nhau như thế! Cả tôi và anh đều nhận ra sai lầm và tự nhủ rằng, mình không được phá vỡ hạnh phúc gia đình của mình, cũng như của người cũ… nhưng thật sự, chúng tôi không thể thắng nổi những cám dỗ yêu đương ngọt ngào ấy.
Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba của anh, cũng không muốn anh tồn tại trong cuộc sống hạnh phúc của gia đình tôi… nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến anh, tôi lại không thể kìm lòng được. Và những lúc như thế, chúng tôi lại lén lút tìm đến bên nhau, lại “yêu nhau” say đắm… để rồi hai đứa lại chia tay nhau trong nước mắt nghẹn ngào.
Giờ đây, tôi thật sự rất bế tắc khi nghĩ đến tương lai và hạnh phúc của gia đình mình bởi từ khi gặp lại anh, tôi trở nên vô cảm với chồng. Những lúc chồng “đòi hỏi”, tôi chỉ “trả bài” một cách hời hợt… nhưng khi gặp anh, tôi lại rất khao khát được làm “chuyện ấy” cùng anh.
Các bạn ạ! Tôi phải làm sao để đưa bản thân mình thoát khỏi tình huống trớ trêu này?
Tôi mong các bạn hãy cho tôi những lời khuyên chân thành để giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Tôi xin chân thành cảm ơn!

"Trai ngoan" thạc sĩ "bóc bánh" thành thần

'Trai ngoan' thạc sĩ 'bóc bánh' thành thần | Maphim.net
Đọc phần lưu trữ chat của bạn trai, Thư không tin nổi, toàn những câu chuyện bậy bạ, ngôn ngữ thì "bẩn thỉu", nhưng sốc nhất là cô phát hiện anh chàng thạc sĩ của mình hóa ra lại là tay "bóc bánh" chuyên nghiệp.








Tá hỏa vì biết bạn trai ngoan hiền đi 'bóc bánh'
Những điều "không ngờ" về trai ngoan
Yêu nhau 3 năm, trong mắt Thư và gia đình, bạn bè, Hoàn luôn là một người đàn ông học thức, chỉn chu, đứng đắn, sống có trách nhiệm, hiếu thảo với bố mẹ... Đã vậy, trong khi nhiều cô bạn dằn vặt, đau khổ vì chuyện bị bạn trai ép uổng trao "cái ngàn vàng" thì Thư lại chẳng bao giờ bị Hoàn đòi hỏi bất cứ điều gì. Tất nhiên đến nay, hai người cũng đã đi quá giới hạn song đó là do Thư tự nguyện dâng hiến, hành động theo tiếng gọi con tim. Mà cô cũng hạnh phúc khi nghe Hoàn thú nhận, anh thường bị bạn bè chê ngố đần, bởi đến tuổi này vẫn còn chưa biết mùi đàn bà và cô chính là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời anh. Nói tóm lại, Hoàn sẽ mãi là một hình mẫu chuẩn mực, miễn chê về tư cách đạo đức nếu những trang lưu trữ chat chít kia không bị bại lộ.
Thư không thể tưởng tượng nổi, một người chữ nghĩa đầy mình như Hoàn, là thạc sĩ hẳn hoi, ngày thường lúc nào cũng nói năng từ tốn, tế nhị, một điều "dạ vâng", hai điều "cảm ơn, xin lỗi", thế mà khi online thì chẳng khác nào phường vô văn hóa, chat câu nào cũng đệm trước, đệm sau, chửi thề, văng tục bài bản. Chưa hết, Hoàn và mấy gã bạn nói chuyện tình dục, chơi gái ngon lành, trơn tuột như thảo luận về những đề tài chính trị, xã hội. Nào là họ khoe nhau "Hôm trước chơi con hàng 2 nốt chán quá", rồi họ mách nhau rằng, đêm đêm sau 12h, ra một quán cà phê nào đó ở phố Phan Đình Phùng, lúc nào cũng có sẵn mấy em giá 100$ trở lên, nuột không kém người mẫu, Hoa hậu...
Và còn cả tá thứ văn hóa phẩm đồi trụy nữa được họ "buôn" rất cụ tỉ không ngượng mồm. Nhưng đau lòng nhất là qua đó, Thư mới biết bạn trai mình hóa ra cũng chả khác nào hạng đạo đức giả, ban ngày thì tỏ ra đàng hoàng, đạo mạo, đêm đêm lại âm thầm đi "tàu nhanh, tàu chậm", "bóc bánh" thành thần. Chính vì thế, giờ đây Thư đang rất hoang mang, không biết có nên làm to chuyện rồi đoạn tuyệt ân tình với kẻ ngụy quân tử không.
Lân la vào các website, diễn đàn mới biết, tình huống tương tự như trên không hề hiếm, nếu không muốn nói là nhiều nhan nhản. Chẳng hạn như trên một diễn đàn của các chị em phụ nữ, một bạn gái (nickname Ngothanhvan) đã mang tâm trạng đau khổ, tuyệt vọng vào chia sẻ rằng, cô "sống thử" với người yêu 2 năm nay, chẳng đến nỗi để bạn trai thiếu thốn gì, vậy mà trong máy tính cá nhân của hắn có nguyên 1 folder của người yêu cũ viết; 1 folder với hàng trăm cái ảnh của cave cao cấp; 1 file có số điện thoại, nick chat của cave, địa chỉ massage gái mại dâm trá hình; đồng thời phát hiện thêm anh ta có hẳn 1 nick chuyên dụng cho việc chat với gái gọi và "cứu net".
Điều đáng nói là cô gái này cho biết bạn trai cô vốn là một người hiền lành, xuất thân trong gia đình toàn giáo viên, tính tình rất tiết kiệm, tiêu 1 đồng cũng tiếc, thế mà nay lại dám bỏ tiền ra đi nhà nghỉ với cave?!! Truy ra ra sự thật phũ phàng, cô gái chỉ còn biết kết luận: "Không ai biết được hết chữ ngờ".
Đàn ông ai chả vậy?
Tuy nhiên, nhận xét về những tình huống trên thì một bộ phận lớn nam giới khẳng định rằng: đó là chuyện sinh lí hoàn toàn bình thường và "đàn ông ai chả vậy!".
Một anh chàng giấu tên, làm nhân viên kinh doanh, chia sẻ quan điểm và nhận xét: "Công việc của mình thường xuyên phải gặp các khách hàng, đủ các thành phần, tiến sĩ, thạc sĩ, người thuần Việt có, Việt kiều có, mà Tây, Tàu, Nhật, Hàn... đủ cả, toàn người có học, tài giỏi thì tất nhiên. Nhưng mỗi lần kí hợp đồng với họ là phải dẫn họ đi ăn chơi, nhảy, múa. Đêm đến thì phải dẫn bọn đi 'abc, xyz' này nọ. Tóm lại là đàn ông đa phần đều thích 'bóc bánh' cả. Ông nào không thích, không biết thì nhu cầu công việc và giao tiếp sẽ dạy cho bằng biết, bằng thích thì thôi. Cho nên đừng có nói chuyện vô học hay có học, người nghiêm chỉnh, đàng hoàng hay mấy bọn chơi bời, lêu lổng ở đây. Chẳng hạn như mấy chú Hàn Quốc, làm ăn với họ rất khó khăn, họ nghiêm túc, cẩn thận vô cùng, về lịch sự đàng hoàng thì cũng không phải bàn, nhưng riêng khoản máu gái, ham của lạ thì họ cũng là số 1!".
Chưa hết, nhiều mày râu còn tỏ ý dè bỉu trước những gã trai mà không biết "bóc bánh" là gì. Họ hùng hồn tuyên bố: "Họa chỉ có loại ngố, loại đần hay yếu sinh lý mới thế!".
Không chỉ có cánh mày râu, một số cô gái cũng tỏ ra "bình thản" vấn đề này, họ cho đó là "thực trạng xã hội nói chung".
Hồng Liên (23 tuổi, nhân viên kế toán, Hà Nội) kể: "Mình hay chơi với mấy anh con trai, anh em thân thiết nên các ông ấy nói chuyện 'ngoài luồng' với nhau cho cả mình nghe nữa. Ban đầu mình nghe cũng thấy hoảng, nhưg giờ cũng thấy bình thường vì đa số đều thế cả. Mà mấy anh bạn mình đều là trí thức nhé, có người còn làm sếp, về nhà vẫn hạnh phúc với vợ con, ngoài xã hội họ đều là những người sống tốt với bạn bè. Họ có một gia đình êm ấm nhưng vẫn cứ có những mối quan hệ ngoài luồng. Nói chung cuộc sống bây giờ như thế cả. Có khi là phụ nữ cũng phải học cách chấp nhận, miễn sao khuất mắt trông coi".
Nhưng có lẽ những nữ giới có suy nghĩ thoáng như thế chỉ là một bộ phận nhỏ. Bởi theo một cuộc khảo sát trên Zing, khi được hỏi: "Nếu phát hiện bạn trai đi 'bóc bánh trả tiền' bạn sẽ tính sao?" thì phần đông các cô gái đều muốn "trảm" ngay những gã trai này, và phương án chia tay là điều đầu tiên họ nghĩ tới.
Tá hỏa vì biết bạn trai ngoan hiền đi 'bóc bánh'
Khảo sát trên Zing
Đây cũng là một lời "gióng giả" của một nửa thế giới tới các bậc mày râu, nhất là những anh chàng có suy nghĩ ấu trĩ rằng: "Phụ nữ nên cam chịu và chấp nhận chuyện nhu cầu sinh lý của đàn ông". Nếu vẫn cho mình đúng các quí anh này nên tự hỏi: Một ngày nào đó, nghề "trai bán hoa" cũng được "phổ cập" để đáp ứng nhu cầu cho chị em thì các anh sẽ tính sao? Liệu có vui vẻ chấp nhận nó như một điều "tất lẽ dĩ ngẫu" chăng?

Chồng trốn vợ đi làm... "trai bao"

Chồng trốn vợ đi làm... 'trai bao' | Maphim.net
Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn trong một lần sex bạo lực.

 

Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa, cả về hoàn cảnh gia đình lẫn học thức của anh ấy?”. Tôi gật đầu khẳng định chắc nịch, bởi dù biết anh chỉ học hết trung cấp và gia đình anh thì bố đi đằng bố, mẹ đi đằng mẹ nhưng tôi tin anh bởi anh là một người tốt, cực kỳ tốt. Tôi tin anh sẽ lo được cho tôi và gia đình nhỏ của mình.
Anh đẹp trai, hóm hỉnh, tốt bụng nhưng anh gặp vấn đề về học hành. Anh tiếp thu chậm, để học hay làm được điều gì cũng cần rất nhiều thời gian. Anh đã phải chật vật học qua phổ thông nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi làm luôn chứ không học lên nữa. Tính anh thật thà tốt bụng nên hay bị lợi dụng. Có đợt bạn rủ làm ăn chung, anh hùn vốn rồi bị lừa cho hết sạch. Vì thế nên anh chỉ chọn làm những công việc có vẻ “tay chân” như bồi bàn, rửa xe. Nhưng anh rất chăm chỉ và cần mẫn. Tôi yêu anh cũng vì cái tính khi đã làm gì thì rất trách nhiệm và luôn cố gắng đến cùng đó.

Còn tôi, tôi học nước ngoài về, lương bổng khá, đang có ý định học thạc sỹ, gia đình “sáng choang”. Tôi biết rằng lấy anh, tôi sẽ phải chia sẻ vẫn đề kinh tế cùng chồng nhưng có hề gì, quan trọng là tôi có anh.

Thời gian đầu, chúng tôi sống cùng bố mẹ tôi. Bố tôi là đàn ông nên ông có gì đều giấu trong lòng. Nhưng mẹ tôi thì khác. Bà thở ngắn than dài với từ hàng xóm đến họ hàng về chuyện “Con gái tôi phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình”. Tôi biết rằng anh nghe được những câu chuyện đó khi nửa đêm thức giấc thấy chồng gục đầu hút thuốc bên cửa sổ.

Tiền nhà, tiền điện, tiền nước, hiếu hỉ, tất cả đều dồn phần lớn vào đồng lương của tôi bởi chồng tôi đang làm chân chạy bàn 2 ca, lương cũng chỉ hơn 3 triệu đồng một tháng. Tôi vốn quen sống sung sướng nên giờ chi tiêu dè xẻn cũng là một áp lực. Chị em trong cơ quan xúng xính váy áo mới, tôi tủi thân lắm nhưng biết làm sao? Tôi cố gắng giấu cảm xúc nhưng lúc này lúc khác, tôi vẫn trút bực dọc lên anh.

Anh thì luôn âm thầm chịu đựng. Anh không có thói quen an ủi hay nói những lời có cánh mà dồn hết vào việc chăm sóc cho tôi. Nhà cửa cơm nước gần như tôi không phải làm gì. Anh âu yếm hôn tôi mỗi ngày khi đi làm, chiều chuộng tôi hằng đêm, nhẹ nhàng và dịu ngọt. Sáng dậy anh đã chuẩn bị sẵn cho tôi bữa sáng trước khi đi làm. Và nín lặng mỗi khi thấy tôi cáu kỉnh.

Rồi kỷ niệm một năm ngày cưới, anh tặng tôi một lọ nước hoa mà giá tiền của nó chắc chắn hơn nửa tháng lương của anh. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa hơi khó chịu. Vì trong lúc tôi đang cần anh giúp đỡ tôi nhiều hơn thì anh lại đi tốn tiền mua một thứ mà tôi nghĩ là phù phiếm vào lúc này. Tính tôi nóng, tôi ngạc nhiên hỏi anh: “anh lấy đâu ra tiền mà mua quà đắt thế?”. Chỉ khi nói xong tôi mới thấy mình quá đáng. Còn anh chỉ mỉm cười, nói rằng bí mật. Nhưng tôi biết, đêm đó anh lặng lẽ hút thuốc trong đêm.

Một tuần sau đó, tôi thấy anh về và nói với tôi anh nghỉ việc ở quán cà phê vì được một khách quen của quán mời về làm tài xế riêng cho gia đình. Lương tài xế cũng khá hơn hẳn, nếu làm tốt còn được thưởng nhưng thời gian thì vô định. Nhiều khi gia đình có việc cần xe đi đến đêm khuya, anh cũng phải làm. Chưa bao giờ tôi thấy anh hăm hở với công việc mới như thế, biết rõ ràng, nếu anh làm tốt, anh sẽ kiếm được thêm kha khá tiền cho gia đình mà mục tiêu số một của anh lúc này là chúng tôi sẽ có một đứa con.

Tôi cũng mừng vì giờ đây gánh nặng tài chính đã có anh chia sẻ. Nhưng vui chưa được bao lâu, tôi bắt đầu thấy ghét công việc của anh. Anh đi nhiều, có khi đi đến 2,3 ngày tùy theo gia đình chủ nhà. Nhiều khi hai vợ chồng đang ăn cơm, anh nhận được cuộc gọi phải đi ngay. Anh cũng không còn yêu tôi đều đặn và mặn mà như trước vì anh kêu mệt. Có lần tôi đợi anh về, làm đủ trò để kích thích anh nhưng anh chỉ phẩn khích được một lúc thì lại mất hứng. Anh xin lỗi tôi và năn nỉ tôi thông cảm cho anh, anh nói rằng anh sẽ cố cày hết sức để kiếm được một khoản tích lũy kha khá rồi sẽ tìm công việc khác không đến nỗi mệt mỏi như thế này. Tôi không mảy may nghi ngờ điều gì hết. Nhưng rồi…

Trong một buổi cà phê cùng hội bạn, một cô bạn nhấm nháy trêu tôi: “Tôi hơi bị nể bà đấy. Trông bà mỏng manh thế kia mà làm chồng mình vào viện thì giỏi thật”. Thấy tôi ngơ ngác, cô nàng lại cười to “không phải giấu, hôm qua gặp chồng bà ở phòng nam khoa đi bó bột “gậy phép”, tôi sợ lão ngại nên không trêu, nhưng bà thì phải chọc cho bằng được”. Tôi cứng đơ người.

Thời gian này 1 tuần chúng tôi gặp nhau 1 lần là giỏi, làm gì có chuyện quấn nhau đến mức “tai nạn” như thế, mà anh lại đang đi công tác cơ mà? Tôi gần như ngay lập tức hiểu mọi chuyện. Tôi về nhà vẫn trả lời điện thoại hỏi thăm của anh như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tờ đơn và lặng lẽ đợi anh về.

Tối hôm ấy, khi anh vừa về đến cửa, tôi đón anh với điệu bộ sexy nhất có thể. Anh hơi tái mặt. Mặc cho anh phản kháng, tôi lôi tuột anh vào buồng ngủ và cởi tuột quần áo của anh. Lần đầu tiên trong đời, anh đẩy tôi ra một cách thô bạo. Tôi gào lên “Tôi chịu khổ vì anh chưa đủ sao mà anh còn nỡ lừa dối tôi?”. Anh lao đến ôm ghì lấy tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.

Anh nói với tôi “chủ” của anh là một doanh nhân 52 tuổi, rất thành đạt, li dị chồng còn con cái đang du học bên trời tây. Bà ta hay đến quán anh uống nước và thích cách phục vụ hóm hỉnh của anh. Chính bà ta đã nhiều lần đề nghị anh về phục vụ riêng bà, chuyện tiền bạc không phải nghĩ. “Anh chỉ suy nghĩ đến lời đề nghị này sau hôm chúng ta cãi nhau về món quà anh tặng em. Anh đã bán cái mặt dây chuyền, kỷ niệm duy nhất của mẹ để lại để mua lọ nước hoa cho em. Anh nhớ hôm đó mình đi chơi, em đã thích lọ nước hoa đấy thế nào nhưng không dám mua. Anh hiểu, em lấy anh đã chịu thiệt thòi rất nhiều và anh tự thấy mình là thằng hèn khi quà cho vợ mà cũng không tự mua được”.

Rồi anh cũng nói với tôi anh đã bị “hành hạ” khổ sở đến mức nào, bởi “quý bà” kia có nhu cầu quá cao về sex, thậm chí nghiện cả những thứ quái dị. Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, “bà chủ” đã làm anh gặp tai nạn như thế. Anh không còn sức lực dành cho tôi, và bản thân anh thấy mình dơ bẩn, thấy tội lỗi. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Năng lực của anh thấp, học thức cũng không, làm sao kiếm được đủ tiền cho tổ ấm của chúng tôi, đủ tiền để lo cho một đứa trẻ, để có thể đàng hoàng mua quà tặng tôi trong những ngày kỷ niệm…

Tôi không biết phải nói với anh ra sao. Căm giận anh cũng có, thương anh cũng có. Chỉ có điều tôi không biết phải làm gì với anh bây giờ. Tôi một mình xách va ly đi du lịch ở một nơi xa xôi, từ chối mọi cuộc gọi của anh. Bố mẹ tôi lo lắng tìm kiếm, bảo tôi rằng anh cứ ở lỳ ở nhà, rồi lại rẽ qua nhà bố mẹ tôi, ngồi đợi tôi về, tối lại lủi thủi về nhà. Tôi nghe mà ứa nước mắt, nhưng làm sao tôi vượt qua được chuyện này để tha thứ cho anh?

Yêu phải... cave

Yêu phải cave | Maphim.net
Tôi đau đớn khi nhận được những tin nhắn "chào mời" đầy khẩu dục của người yêu gửi cho cậu bạn thân của tôi...



Tôi ngồi đây viết những dòng chữ này là khi tôi đang khóc trong đau khổ cho mối tình đầu của mình. Có lẽ khi yêu, ai cũng hạnh phúc, cũng mơ về những điều kì diệu mà tình yêu mang đến... và tôi đã cùng em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, mơ về một tương lai đầy tiếng cười hạnh phúc... và điều đó sẽ trở thành hiện thực nếu tôi không phát hiện ra em là một kẻ lừa dối hoàn hảo đến từng chi tiết.


Em là sinh viên năm thứ 2 Đại học dân lập Đông Đô, còn tôi sinh viên năm thứ 3 Đại học Bách Khoa Hà Nội. Tôi không quá tự hào về bản thân mình nhưng trong mắt bạn bè, tôi cũng là một anh chàng đẹp trai, khéo ăn nói và có nhiều tài lẻ, hơn nữa, tôi là chàng trai khá tế nhị khi biết quan tâm người khác đúng lúc. Với những gì tôi có, tôi đảm bảo mình sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc.


Tôi cũng đã từng có những cảm xúc xao xuyến với những người bạn gái khác phái nhưng tôi chưa một lần ngỏ ý với họ, bởi tôi cần một tình yêu lãng mạn như phim Hàn và tôi cũng đã không ít lần từ chối tình cảm của những cô gái dành cho mình. Cho đến khi gặp em, cũng là lúc cuộc sống của tôi phải lao theo trò đùa của số phận.


Tôi gặp em trong đám cưới của bạn tôi, em là em họ của cô dâu. Hôm đó, vô tình em ngồi cùng mâm đối diện với tôi, thân hình em nhỏ nhắn cộng thêm cái áo trắng em mặc, khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn và nụ cười như thiên thần đã khiến tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Sau đó không lâu, tôi có số điện thoại của em. Cuộc nói chuyện đầu tiên diễn ra khá tẻ nhạt, tôi nghĩ thầm "em là một cô gái rất khó gần", và đến lần 2, lần 3 nói chuyện với nhau cũng vậy. Rồi một hôm em nhắn tin cho tôi rằng: "Khi nào hết nghỉ hè, mình nói chuyện sau anh nhé", tôi cũng chỉ "ừ" cho qua chuyện. Vậy mà không ngờ, em đã giữ lời hứa gọi lại cho tôi và tình yêu của chúng tôi cũng đã bắt đầu không lâu sau đó.








Chúng tôi đã có một khoảng thời gian bên nhau rất lãng mạn (Ảnh minh họa)
Tôi quan tâm đến em mỗi ngày tôi, sợ em buồn nên luôn làm em vui bằng những câu chuyện hài mà tôi nghĩ ra và chỉ cần được thấy em cười là tôi hạnh phúc lắm! Nhà em nghèo, bố lại mất sớm nên việc chi tiêu cho các khoản của em cũng hơi eo hẹp. Hơn nữa, nhà em cũng toàn chị em gái nên tôi hiểu em cần một bờ vai vững chãi như thế nào?


Bố tôi cũng mất sớm, mẹ tôi đi nước ngoài nên cuộc sống vật chất của gia đình tôi cũng khá giả. Tôi lo cho em từng gói dầu gội, từng chiếc thẻ điện thoại và không ngần ngại mua cho em những món đồ em thích. Tôi không tiếc em bất cứ một thứ gì vì tôi nghĩ, chăm sóc người yêu là nghĩa vụ của mình...


Em và tôi đã có nhiều kỉ niệm rất đẹp. Đó là những buổi cùng nhau đi dạo dưới mưa, những món ăn tự tay tôi làm cho em hay những đêm tôi thức để gấp những bông hoa hồng kiểu mới để tặng em... Tôi những tưởng em sẽ vui mừng khi được nhận những món quà đó nhưng nào đâu ngờ, em đã thể hiện với một thái độ không vui khi nhận từ tay tôi những bông hoa đó và em bảo với tôi rằng "Em rất nhớ người yêu cũ". Tôi choáng váng trước câu nói của em, tôi không thể nào tin được người con gái mình yêu thương lại có thể làm tôi buồn và thất vọng như vậy? Tôi đã thất thểu đi từ Thanh Xuân về đến Đại học Bách khoa và đêm hôm đó, tôi cũng đã nói lời chia tay em.


Mấy ngày sau em hẹn gặp tôi nói lời xin lỗi và mong tôi quay lại. Tôi đã trách móc em rất nhiều và khóc nức nở như một đứa trẻ... Tôi vẫn nhớ đến em nhưng những tin nhắn, những cuộc điện thoại của tôi dành cho em cũng thưa dần...


Cho đến một ngày, tôi nhận được những tin nhắn của ai đó gửi đến cho mình... Và tôi không dám tin vào mắt mình khi đấy lại là những lời yêu thương, "mời chào" em dành cho chàng trai khác. Những tin nhắn hẹn hò nhau đi nhà nghỉ, kèm theo những câu yêu đương nồng nàn biểu hiện sự "khoái cảm"... sau đó em nhắn tin hỏi tôi: "Liệu sau này anh có muốn lấy em làm vợ không?". Tôi tự hỏi bản thân mình rằng, "Chẳng nhẽ mình yêu cave sao? Mình có thể lấy một cô gái đã từng ăn nằm với người con trai khác khi đang còn yêu mình làm vợ không?"... Tôi đã không trả lời em mà lang thang đi uống rượu một mình và rồi tự tìm cho mình một góc để khóc, để trút hết những buồn phiền, xót xa, cay đắng...


Thế rồi một người bạn thân của tôi đã lấy được số của em. Cậu ta đã buông lời tán tỉnh em và em cũng chẳng mất nhiều thời gian để ngã vào vòng tay cậu ấy. Đến mấy ngày sau, cậu ta khoe với tôi đã lấy được của em một triệu... Dù rất giận em nhưng tôi cũng rất thương em vì gia đình em rất khó khăn, cuộc sống sinh viên lại phải chi tiêu nhiều thứ... vậy mà cậu bạn tôi nhẫn tâm "cướp" đi của em một triệu sao? Tôi đã khuyên cậu ấy trả lại tiền cho em... vì đã làm một đấng nam nhi thì đừng làm điều hèn hạ và tiểu nhân như thế. Nhưng đáp lại, cậu ta cười khẩy tôi và rất hả hê vì "thành tích" mình đã gặt hái được.






Tôi không thể nào biết người yêu mình đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông? (Ảnh minh họa)

Giờ đây, em và cậu bạn tôi công khai "yêu" nhau. Hai người nhắn cho nhau những tin nhắn đầy khêu gợi kèm theo những ngôn ngữ "khẩu dục" và người phải nhận những tin nhắn ấy không ai hết lại là tôi. Dường như hai người họ đang cố tình trêu ngươi tình cảm của tôi dành cho em?


Trước khi yêu em, tôi đã bỏ qua cái quá khứ đáng ghê tởm của em. Đó là những chuyện tôi biết được trong một lần tình cờ đọc được nhật kí của em. Em và người yêu thứ nhất của mình đã từng về Ninh Bình chơi nhưng họ không về nhà em mà đã thuê nhà nghỉ và "hưởng thụ" cùng nhau mấy hôm trên ấy. Rồi một lần em theo người yêu tiếp theo của em về Hương Yên chơi, họ cũng thuê nhà nghỉ và ở cùng với nhau. Qua những câu chữ em viết trong nhật kí, tôi hiểu được họ đã ở bên nhau vui vẻ và hạnh phúc như thế nào? Và qua đó, tôi cũng hiểu được em là một người "đàn bà" có ham muốn dục vọng cao ra sao? Phải chăng tôi "hiền" quá, tôi "giữ gìn" cho em quá nên em không muốn tiếp tục tình yêu với tôi nữa?


Tôi không biết mình là chàng trai thứ bao nhiêu trong cuộc đời em... nhưng sau một thời gian yêu nhau lãng mạn, ngọt ngào thì tôi mới chua chát nhận ra bản chất con người thật của người yêu mình! Tôi không thể nào ngờ được, người yêu tôi lại là một người con gái dễ dãi và "hư hỏng" như vậy?


Giờ đây, tôi rất buồn. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa? Tôi rất hận em khi em cố tình nhắn tin cho chàng trai khác vào máy để trêu ngươi tôi... nhưng tận sâu đáy lòng mình, tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm!

Lục đục vì "chỗ kín" của vợ nhẵn như con nít

Lục dục vì 'chỗ kí' của vợ nhẵn như con nít | Maphim.net Khổ vì 'chỗ kín' như của con nít
Cưới nhau 5 năm thì ngần ấy thời gian chị Lan bị chồng nặng nhẹ vì "chỗ ấy" của chị nhẵn nhụi như của trẻ con, khiến ông xã luôn gặp xui xẻo. Trước sự dằn vặt của người đầu gối tay ấp, chị đã quyết định chia tay.


Không ít phụ nữ mất hạnh phúc vì chuyện "no-hair". Ảnh minh họa: Corbis.com.
Trước khi quyết định ra tòa, chị Lan, ngụ ở huyện Hóc Môn, mang chuyện đến nhiều trung tâm tư vấn tâm lý tại TP HCM nhờ tìm cách thuyết phục chồng. Thế nhưng năm lần bảy lượt, anh chồng vẫn cứ khăng khăng cho rằng: "Trước đây tôi không tin chuyện phụ nữ không có lông mu là xui xẻo, nhưng giờ thì đã tin". Anh "nhất định" là chuyện thiếu lông của vợ đã làm cho chồng làm ăn liên tiếp thất bại.
Còn theo chị Lan, nguyên nhân khiến chồng chị thất bại trong kinh doanh là do ngoài việc buôn bán quần áo anh còn nghiện cờ bạc. Oái ăm hơn là mẹ chồng bênh vực con nên cũng dựa vào "chuyện kia" để trách móc chị.
58 tuổi, bà Linh ở Củ Chi thì cho biết vì "chuyện đó" mà đời bà phải trải qua ba cuộc tình dang dở. Người chồng đầu tiên sống với bà được một năm bắt đầu kiếm chuyện đòi chia tay vì bà không mang thai. Anh này cho rằng chính vợ "vô mao" nên ảnh hưởng đến việc sinh sản.
Mối tình thứ hai cũng nhanh chóng kết thúc trong nước mắt vì người bạn trai phát hiện "chỗ ấy" của bà “sạch sẽ” như một cô bé 4 tuổi. Mối thứ ba tồn tại được hơn 4 năm rồi cũng kết thúc với lập luận: “Nhìn em anh ngày càng không có cảm hứng”.
Sau thất bại lần thứ ba, mặc cảm ê chề, bà Linh quyết định giấu kín tâm sự một mình và cũng không đến bệnh viện để thăm khám.
Chị Trinh nhà ở Đồng Nai quen Dũng được hai năm, quá tin tưởng người yêu, cô không ngại hiến dâng đời mình. Không may, một tuần sau ân ái, Dũng lái xe máy bất cẩn đâm vào ôtô đang đậu bên lề đường, tử vong. Giữa đám tang, trong lúc nước mắt ngắn dài khóc người yêu, Trinh bỗng nhiên bị gia đình bạn trai chửi mắng vì cho rằng bản thân Trinh bị bệnh mà còn dám gần gũi với Dũng khiến con trai họ phải chết oan uổng.
Thì ra gia đình người xấu số đã đọc được quyển nhật ký của Dũng, trong đó có thuật lại chuyện làm tình, cả sự đắn đo của anh về chuyện bạn gái không có lông ở chỗ kín.
Trong dân gian, những người phụ nữ không có lông mu còn được thêu dệt thêm bằng những tình tiết ly kỳ khác như chỉ cần người đàn ông “tra kiếm vào chiếc vỏ vô mao” là có thể chết bất đắc kỳ tử, hay “lấy thứ ấy vừa không thể sinh con vừa xui xẻo”…
“Nghe mọi người bảo nhau như thế nhiều quá, em chẳng dám tiết lộ sự thật về bản thân và cũng không dám có bạn trai”, Bé, sinh viên đại học năm 4 tại TP HCM đã tâm sự cùng chuyên gia tư vấn tâm lý như thế.
Trao đổi với VnExpress, bác sĩ Hồ Mạnh Tường - Cố vấn chuyên môn Trung tâm thụ tinh trong ống nghiệm Bệnh viện Vạn Hạnh, TP HCM, cho biết, những quan niệm của dân gian về người phụ nữ không có lông mu là vô căn cứ.
Theo bác sĩ Tường, chủng tộc, đặc tính di truyền và yếu tố nội tiết là các nguyên nhân khiến người phụ nữ có biểu hiện không có lông mu.
"Ngoài trường hợp rối loạn nội tiết, tức phụ nữ không có lông mu, kèm theo chứng không có kinh nguyệt gây khó thụ thai, các trường hợp còn lại vẫn có thể sinh hoạt tình dục và làm mẹ bình thường”, bác sĩ Tường nói.
Cũng theo bác sĩ Tường, ngày nay y học có thể điều chỉnh và chữa trị thành công chứng rối loạn tuyến nội tiết. Cho nên khi phát hiện bị bệnh, chị em nên thăm khám sớm để chẩn đoán điều trị.
Còn theo tiến sĩ Nguyễn Thành Như, Trưởng Khoa Nam học, Bệnh viện Bình Dân, "có lẽ căn cứ vào một số trường hợp phụ nữ vô mao do rối loạn nội tiết dẫn đến không thể sinh con mà dân gian mới truyền nhau như thế. Ngoài ra không có căn cứ nào để kết luận chuyện xui xẻo nào hết”, tiến sĩ Như nói.
Tiến sĩ Thành Như cho biết, không chỉ riêng phụ nữ, một số đàn ông cũng bị chứng vô mao. Tại Bệnh viện Bình Dân, không ít người đến khai bệnh và đã được chữa lành.

Vết máu trinh nguyên trượt dài trên drap

Vết máu trinh nguyên trượt dài trên drap  | Maphim.net
Ly là sinh viên trường mỹ thuật, đang thuê nhà trọ ở cùng hai người bạn là Hồng và Tuyết. Đó là một căn nhà khá rộng, có 2 phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Căn phòng lớn thì Ly - người yêu tôi và Hồng cùng ở, còn phòng nhỏ là Tuyết ở một mình. Tôi thì ở một tỉnh khác.


Hôm ấy tháng 2, tôi về thăm bạn gái, là Ly.

Tôi thật sự rối bời, không biết mình phải làm thế nào?
Lúc tôi về, Ly và Hồng đang thảo luận với nhau, Ly muốn Hồng sang ở cùng Tuyết vài hôm để tôi và bạn gái có không gian riêng, kết quả là Tuyết nhường phòng cô ấy cho chúng tôi còn cô ấy chuyển sang ở cùng Hồng. Trong mấy hôm đấy tôi thường đi chợ mua đồ, rồi giúp mọi người nấu nướng. Không khí trong nhà trọ rất vui vẻ. Phòng của Tuyết rất sạch sẽ thơm tho. Nó làm cho tâm trí tôi luôn "dậy sóng" và cảm thấy khá thoải mái.

Một hôm, cả nhà đi chơi, rồi ăn tối bên ngoài, ăn xong tôi về nhà trước. Về đến nhà tôi mò vào phòng luôn, lười không bật đèn vì lúc ấy cũng muộn, khoảng 11 giờ đêm gì đó. Đang nằm được một lúc thì thấy có tiếng lạch cạch, tôi nghĩ chắc Ly về. Tiếp đó vài giây thì thấy cô ấy nằm bò trên giường. Vì không bật đèn, tâm trạng lại đang mơ màng ngủ, nên tôi liền ôm lấy cô ấy, người cô ấy gần như mềm nhũn lại nóng rực khiến tôi như bị kích thích tột độ. Ngay lập tức tôi ôm cô ấy vào lòng và chúng tôi đã làm "chuyện ấy". Đang ôm bạn gái trong lòng, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng người về, vài giây sau, đột nhiên thấy cửa phòng tôi bị mở toang???

Sau đó đèn sáng lên, tôi bị hoa mắt ù tai trong tiếng kêu thất thanh của bạn gái tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, thì cô ấy đã chạy lại lật chăn ra. Rồi cứ thế túm tóc tôi tát lia lịa. Hồng vội vàng chạy lại giữ bạn gái tôi. Rồi nhanh chóng đưa cô ấy ra khỏi phòng. Tôi lập tức nhìn sang bên cạnh, hóa ra người nằm trên giường không phải bạn gái tôi, mà là Tuyết, cô bạn ở cùng nhà.
...
Họ cãi nhau một lúc lâu, rồi Tuyết đi tắm. Mãi sau tôi mới nhận thức được điều kinh khủng mình vừa làm. Hóa ra vì Tuyết uống quá say, người mềm nhũn, một người bạn gái đã đưa cô ấy về nhà. Về đến cửa, Tuyết bảo cô ấy không sao, có thể tự về được. Sau đó theo bản năng, cô ấy về phòng của mình và không biết gì nữa.

Sau sự việc đó, Ly cảm thấy vô cùng mất mặt vì tôi. Cô ấy bảo lẽ ra thấy Tuyết như vậy, tôi phải chăm sóc cô ấy như một người anh với một người em gái, cô ấy không thể ngờ rằng tôi lại là một kẻ háo sắc đến thế. Mặc cho tôi khổ sở giải thích rằng tôi đã tưởng Tuyết chính là cô ấy. Lúc đầu cô ấy không tin, nói Tuyết chỉ có 43 kg, còn cô ấy nặng hơn 50 kg, làm sao có thể không phân biệt được. Hơn nữa, đầu tóc cũng khác nhau, 2 đứa lại yêu nhau mấy năm rồi, có nhắm mắt lại thì cũng phải phân biệt được đâu là người yêu mình chứ. Với lại Tuyết vẫn là một cô gái trinh nguyên. Làm sao có thể làm chuyện ấy mà thái độ lại vô cảm như thế?

Ly kiên quyết đòi chia tay với tôi. Còn Tuyết thì gọi điện cho tôi, nói rằng cô ấy vô cùng xấu hổ, thấy mất mặt với mọi người. Vốn dĩ tôi và mấy cô bạn của Ly khá thân với nhau, Tuyết luôn xem tôi như một người anh trai. Không ngờ tôi lại chính là người phá vỡ sự "trinh nguyên" của cô ấy. Nhưng cô ấy không hận tôi, cô ấy chỉ cảm thấy có lỗi với bạn gái tôi. Cô ấy còn nói nếu có thể, cô ấy nguyện sẽ làm bạn gái của tôi.

...
Tôi muốn nối lại tình cảm với Ly. Nhưng Ly vừa nhận được điện thoại đã nói tôi cút đi, cô ấy còn muốn tôi phải thường xuyên gọi điện cho Tuyết để an ủi cô ấy vì đã bị tôi lừa. Thậm chí, cô ấy còn nói, nếu tôi đồng ý, Ly nguyện đoạn tuyệt quan hệ với tôi, và muốn tôi chăm sóc Tuyết cả đời. Lẽ nào cô ấy thực sự muốn cắt đứt tình cảm với tôi?

Thực lòng mà nói, Tuyết xinh, trẻ trung và đáng yêu hơn Ly. Nhưng Ly lại là một cô gái khá thẳng tính, minh bạch, bạn bè ai cũng quý mến. Thậm chí, Ly còn thường xuyên giúp đỡ, mua đồ dùng cho Tuyết, vì nhà Tuyết khá khó khăn. Nhiều người vẫn nói rằng tôi thật may mắn khi có được người yêu như thế.

Ly còn nói, nếu tiếp tục quay lại với nhau, cho dù Tuyết có đồng ý, thì cả đời Ly vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tuyết. Hơn nữa, cô ấy thấy Tuyết cũng có tình ý với tôi. Còn tôi, cô ấy nói, tôi đã phạm sai lầm, tôi phải tự mình giải quyết những sai lầm ấy, tôi phải cưu mang cô ấy cả đời, có như vậy mới xứng đáng là một người con trai.

Tôi phải làm thế nào đây, nói thế nào tôi cũng không muốn rời xa Ly. Cô ấy không nghe, không đồng ý, thậm chí còn đổi số điện thoại, vì sợ mình sẽ mềm lòng trước những lời xin lỗi của tôi.

Trớ trêu con dâu "lên giường" cùng bố chồng

Trớ trêu con dâu 'lên giường' cùng bố chồng | Maphim.net

Bố chồng thấy tôi say mềm, dìu tôi vào phòng, còn tôi cứ thế ôm chặt lấy ông và gọi tên chồng. Một phút không kìm nổi lòng mình, ông và tôi đã có quan hệ vào đêm đó.

Hỏi: Về làm dâu được 1 năm, nhưng chưa khi nào tôi hết tự hào vì mình có một ông bố chồng dễ tính và thoải mái. Mẹ chồng mất từ khi chồng tôi mới lên 7 tuổi, ông cũng không đi bước nữa. Đôi khi tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình trong mơ bởi tôi đang hạnh phúc quá đỗi, chồng thì vừa yêu vợ, vừa biết kiếm tiền; bố chồng thì cũng yêu con trai nên quý cả con dâu.

Tôi đang thật sự mất phương hướng. Ảnh minh họa
Nhiều khi hạnh phúc như thế, nên thương ông, tôi cũng muốn mau chóng sinh cho ông một đứa cháu để vui cửa vui nhà, nhưng công việc hai vợ chồng bận rộn nên cứ trì hoãn mãi. Vốn là người giao thiệp rộng nên tôi cũng có nhiều bạn bè và hay tụ tập, thời gian này chồng hay đi công tác dài ngày nên thỉnh thoảng tôi cũng dành thời gian ăn uống và đi shop với bạn bè.
Rồi một buổi tối tụ tập lớp cấp 3, tôi bị bạn bè chuốc cho say mèm. Chồng đi vắng, say quá, tôi không mở được cửa nên đành gọi bố chồng xuống mở cổng. Ông hốt hoảng khi thấy con dâu miệng sực mùi rượu, dìu tôi  lên tầng. Rồi bỗng chốc tôi thấy chếnh choáng, chỉ kịp bụm miệng vào nhà vệ sinh nôn hết rồi gục tại đó và không hề biết gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, tôi thấy mình đang nằm trong phòng của hai vợ chồng, chiếc váy đã được thay bằng bộ pijama xanh nhạt, trong đầu còn chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra đêm qua thì thấy bố chồng gõ cửa phòng rồi bước vào với một tô cháo thơm ngát và bắt tôi ăn hết.
Tôi lặng lẽ ăn xong, khẽ khàng hỏi về việc hôm qua tôi đã về nhà như thế nào, và tôi đã làm gì, thấy ông lúng túng không nói câu nào rồi đi xuống phòng, tôi đã bắt đầu lờ mờ linh cảm có một việc rất xấu đã xảy ra…
Tôi đã tìm cách nói chuyện với ông và ông đã thú nhận về buổi tối hôm đó, ông thấy tôi say mềm, dìu tôi vào phòng. Tôi cứ thế ôm chặt lấy ông và gọi tên chồng. Một phút không kìm nổi lòng mình, ông và tôi đã có quan hệ vào đêm đó. Ông hứa với tôi đó sẽ là lần duy nhất, bởi ông cũng không hề cố tình làm chuyện đó..
Tôi bàng hoàng và đau đớn, tự cảm thấy đáng bị lên án vì một hành động như thế, tôi cảm thấy day dứt khi cho đến giờ tôi vẫn đang phản bội chồng vì tình huống trớ trêu, với cả người bố chồng mà tôi đã một mực tôn kính
Có nhiều lúc tôi muốn vứt bỏ tất cả mà ra đi, nhưng rồi tôi cứ lần lữa mãi nên không biết mình nên làm thế nào nữa. Tôi mong nhận được một lời khuyên trong lúc khủng hoảng này. Xin cám ơn các anh chị.
Trả lời của trung tâm tư vấn Linh Tâm 1900599930
Chị thân mến!
Chị đã rơi vào một tình huống thực sự trớ trêu, không hoàn toàn do sự cố tình của chị hay của bố chồng chị, ông cũng rơi vào trường hợp bị động và vì vậy có lẽ lúc này không chỉ bản thân chị đang rơi vào khủng hoảng mà cả bố chồng chị cũng thế.
Trong cuộc sống, mọi chuyện không bao giờ thuận buồm xuôi gió, kể cả khi người ta tưởng chừng như nắm trong tay tất cả mọi thứ, nhưng khi đối diện với sự mất mát, lúc này điều cần nhất lại là sự bình tĩnh, tỉnh táo nhận diện mọi vấn đề để cho mình một quyết định sáng suốt nhất mới là quan trọng.
Chị đã và đang có bên mình người chồng chị khó có lần thứ 2, một gia đình tương đối êm ấm thuận hòa, vì vậy chị cũng cân nhắc kỹ mọi vấn đề. Có lẽ chị cũng đang băn khoăn về việc nếu chồng biết thì như thế nào, hoặc có nên nói cho chồng biết hay không. Về quyết định nào, chị cũng hãy cân nhắc những được mất, thậm chí nghiêng nhiều về khả năng mất mát vì sự thật không phải ai cũng chấp nhận được.
Về điều này, chị có thể trao đổi trước với bố chồng chị, ông cũng là một người từng trải, và cùng xem xét xem cần phải làm gì với chuyện đã qua, nên để nó ngủ yên hay sẽ khơi dậy, bởi nếu chuyện đó ngủ yên thì chỉ có chị và bố chồng chị biết chuyện, nhưng nếu mọi việc khơi dậy, thì thêm một người đau đớn nữa là chồng chị và mọi việc sẽ bung bét hết, lúc đó chị có cảm thấy thực sự thoải mái và thanh thản hay không?
Trước mắt, chị hãy bàn bạc với chồng xem có nên ở riêng hay không, chuyện hạn chế va chạm với bố chồng cũng có thể giúp chị thoải mái hơn. Còn nếu trong thời gian chưa thỏa thuận được về việc đó, chị có thể hạn chế về quá khuya hoặc giảm bớt các cuộc tiệc tùng không cần thiết để tránh những sự cố đáng tiếc xảy ra một lần nữa.
Mong chị hãy tỉnh táo trước mọi quyết định của mình.

Bất lực trước bạn gái ham muốn quá cao

Bất lực trước bạn gái ham muốn quá cao | Maphim.net
Cứ sáng, trưa, chiều, tối... hễ hai đứa có mặt ở nhà là cô ấy lại "khơi mào" làm chuyện ấy.


Tôi và bạn gái mình yêu nhau cũng đã khá lâu. Chúng tôi có rất nhiều dự định cho tương lai của hai đứa sau này... nhưng giờ đây, tôi cảm thấy rất lo lắng và không biết mình có nên tiếp tục và cố gắng để xây dựng gia đình với cô ấy không?
Chúng tôi yêu nhau được gần một năm thì cả hai đều tự nguyện “vượt rào”… thế nhưng sau một thời gian ngắn thì tôi đã phát hiện ra một điều "đáng sợ" rằng, tôi không thể đáp ứng nổi nhu cầu sinh lý của cô ấy.
Tôi không phải là một người yếu ớt, trái lại, tôi là một người đàn ông có thể nói là rất khéo léo và tuyệt vời trong chuyện ấy… nhưng tôi thật sự rất khổ tâm khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Bạn gái tôi yêu cầu “chuyện ấy” quá nhiều… nhưng cũng vì tình yêu nên tôi luôn phải cố gắng để đáp ứng nhu cầu sinh lý của cô ấy. Thế nhưng… cũng vì quan hệ quá nhiều với tần suất dày đặc như vậy nên tôi cảm thấy rất mệt và lo lắng.
Một tháng có 30 ngày thì cả 30 ngày cô ấy đều là người “khơi mào” ân ái. Mỗi đêm, cô ấy “đòi hỏi” tôi phải đáp ứng 2-3 lần, sáng dậy, cô ấy lại muốn thêm một lần nữa, rồi đến trưa ăn cơm xong, khi đó tôi rất muốn được nghỉ ngơi nhưng cô ấy lại tiếp tục "làm phiền". Khổ một nỗi, những trận yêu đương như vậy lại kéo dài từ 30 phút đến cả một tiếng đồng hồ.
Sợ hãi vì bạn gái ham muốn quá cao, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen ay, ham muon, quan he tinh dục, song thu, chuyen tinh yeu
Tôi lo lắng liệu rồi mình có đáp ứng nổi nhu cầu của cô ấy không? (Ảnh minh họa)
Các bạn thử nghĩ xem, một người đàn ông còn phải làm việc, kiếm tiền cũng như tập trung cho con đường công danh của bản thân mình về sau… thế nhưng, mỗi ngày đều phải mất 3 giờ đồng hồ để làm “chuyện ấy” thì còn đâu thời gian và sức lực để tập trung cho công việc của mình nữa? Nếu như những cuộc ân ái dày đặc như vậy xảy ra vào tuần trăng mật hay kỳ nghỉ nào đó thì còn có thể chấp nhận được… đằng ngày cô ấy luôn luôn đòi hỏi tôi mỗi ngày khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi và áp lực về “chuyện ấy”.
Giờ đây, tôi vẫn có thể tiếp tục đáp ứng nhu cầu của cô ấy mỗi ngày hay mỗi lúc cô ấy đòi hỏi… nhưng thật sự, tôi làm như vậy chỉ để cô ấy vui và được thỏa mãn, còn bản thân tôi thật sự không còn hứng thú với chuyện ấy nữa?
Các bạn ạ! Tôi thật sự đang rất lo lắng cho cuộc sống tương lai của bản thân mình. Liệu đến một ngày nào đó, chúng tôi chính thức thành chồng thành vợ và nhu cầu của cô ấy càng tăng cao thì tôi phải làm sao để “trả bài” cho cô ấy đầy đủ? Và liệu rồi, hạnh phúc của chúng tôi có thật sự trọn vẹn không khi cứ về đến nhà, gặp mặt nhau là cô ấy lại đòi hỏi “chuyện ấy”?
Các bạn ạ! Không biết đã có ai phải trải qua những tháng ngày bị “đày đọa” như tôi chưa? Và nếu như các bạn ở vị trí của tôi, các bạn sẽ xử lý như thế nào?
Tôi viết lên đây những dòng tâm sự ruột gan của mình và rất mong sẽ nhận được những lời sẻ chia chân thành từ các bạn!
Tôi xin chân thành cảm ơn!

"Cú sốc đầu đời": Tội danh "kẻ giết người" ám ảnh cả cuộc đời

'Cú sốc đầu đời': Tội danh 'kẻ giết người' ám ảnh cả cuộc đời | Maphim.net
Lúc ấy tôi cũng bàng hoàng nhận ra sự thật là cậu ấy đã không có mặt cùng chúng tôi. Mọi người lúc này đã chạy ra rất đông, cảnh tượng hỗn loạn khi chúng tôi gào khóc kêu tên cậu ấy mà vẫn không thấy cậu đâu.

Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ phải viết ra những ký ức đau buồn và đã tạm thời được ngủ yên trong tận đáy lòng suốt 5 năm qua. Khi vô tình đọc được cuộc thi viết về “Cú sốc đầu đời”, không hiểu sao trong đầu tôi tự dưng lại hiển hiện ra cái ngày định mệnh ấy, ngày mà lẽ ra tôi cũng đã ra đi cùng với người bạn thân của mình. Như vậy có khi khiến tôi thấy đỡ ám ảnh và ân hận hơn. Nhưng có lẽ, số phận của mỗi người sinh ra một khác.

Năm ấy, tôi mới 18 tuổi, tuổi bước vào ngưỡng cửa của sự trưởng thành, cũng là cái tuổi đẹp nhất, vậy mà tôi đã vấp phải một cú sốc suốt đời không thể nào quên. Thi đại học xong, tôi mong chờ kết quả từng ngày để trút bỏ gánh nặng bao nhiêu ngày đã đè nặng lên vai. Vậy mà, ước mơ của tôi đã tan như bong bóng xà phòng khi năm thi ấy ngành báo chí tôi đăng ký lấy 18 điểm, mà tôi chỉ được 17,5.

Bao nhiêu bực tức, khó chịu, những câu nói nặng nề tôi đều phải gánh nhưng với tôi cũng đã quen khi sống trong môi trường đó từ nhỏ. Rồi tôi cũng được cho phép đi ôn lại một năm để năm sau thi tiếp, tôi biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình. Tôi không thể hình dung được nếu ngưỡng cửa đại học lại một lần nữa đóng kín với mình. Và nỗi đau của tôi cũng bắt đầu trong năm ôn thi đó, nhưng không phải là chuyện đại học mà là một chuyện khác.

Giá như đó là chuyện đại học thì tôi cũng không bị ám ảnh hay day dứt đến thế này, bởi cha mẹ nào cũng vậy, la mắng, đánh đập khi thấy con cái không như mong đợi của mình nhưng ẩn đằng sau đó vẫn là tình thương. Cũng chính vì điều này mà tôi mới cảm thấy có lỗi, có lỗi với cha mẹ, với bản thân, với người bạn và hơn hết là có tội với ba mẹ của người bạn ấy.

Cậu bạn ấy cũng như tôi, khăn gói ra thị xã để ôn thi lại đại học vì nhà chúng tôi cách khá xa nơi ôn luyện. Chúng tôi quen nhau khi ở trọ gần nhau, tôi ở cùng một người bạn, còn cậu ấy ở với hai người bạn cùng cấp 3 của mình. Ban đầu thì cậu ấy không nói gì với chúng tôi, nhưng sau này dần dần gặp mặt nhau chào hỏi rồi thân nhau. Vốn hiền lành và chăm chỉ nên cậu ấy suốt ngày chỉ biết đi học rồi về làm bài, đến bữa đi chợ nấu ăn.

Có lẽ vì đang ở độ tuổi ham chơi nên dần dần chúng tôi thân thiết với nhau hơn, chúng tôi tạo thành một nhóm và còn đặt tên là SBT– tên viết tắt của năm đứa. Nhóm chúng tôi vẫn đi học đều đặn và ôn bài chăm chỉ nhưng xen kẽ vào đó còn là những trò chơi, những lần chọc phá nhau.

Chúng tôi lúc đó rất vô tư, ở trọ nhà một người chủ vô cùng khó tính suốt ngày cằn nhằn mà chúng tôi vẫn không sợ, chúng tôi còn đặt vè châm chọc lẫn nhau. Đúng ra thì cũng chẳng có gì là to lớn lắm bởi những trò đùa ấy giống như câu nói “nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò” mà thôi. Nhưng cho đến lúc sự việc đi quá sức kiểm soát thì tôi mới thấy ân hận, mới thấy mình còn quá bồng bột ham chơi.

Chúng tôi ở trọ nhưng hàng tuần vẫn về nhà để tiếp tế lương thực từ ba mẹ, phần đứa nào đứa nấy tự về. Nhưng không hiểu sao vào tối hôm ấy chúng tôi lại thống nhất với nhau về nhà tôi chơi, có lẽ nhà tôi gần biển mà các cậu ấy thì chưa lần nào thấy biển. Với lại lúc ấy ba mẹ tôi cũng không có nhà, thế nên chúng tôi đã lén chủ nhà đi về, bình thường về chúng tôi phải báo chủ nhà.

Năm đứa cùng nhau đi xe đạp về, vừa đi vừa ca hát rất vui vẻ cho đến lúc tới nhà tôi thì đều mệt lử. Nhưng đứa nào cũng vui lắm, tối đó còn nấu nướng ca hát, xem phim rất xôm tụ. Dường như từ nhỏ đến lớn đứa nào cũng bị bó hẹp trong gia đình nên khi được tự do thì thấy thoải mái lắm. Cậu bạn ấy còn nói “nhất định sáng sớm phải kêu tao dậy xuống biển đó”.

Tôi nghĩ nói là nói vậy thôi chứ sáng dậy đứa nào cũng chỉ muốn ngủ chứ đi đứng gì nổi nữa. Vậy mà không hiểu sao, qua sáng hôm sau mới có hơn 4h tôi kêu thì cậu ấy lại là người dậy nhanh nhất. Chúng tôi bốn đứa, còn một cậu bạn mệt nên không đi, đã xuống và đón ánh bình minh ở dưới biển. Đó là lần đầu tiên cậu ấy thấy biển, biết đến biển chứ không phải chỉ trong hình dung nên nhìn cậu như một đứa trẻ thơ được nhận kẹo bánh vậy.

Nhưng ai ngờ đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu ấy được thấy biển, khi quá ham vui mà cậu ấy đã bị sóng cuốn ra xa, mãi mãi không trở về với tiếng cười hồn nhiên được nữa. Cả nhóm đều đùa vui cùng một chỗ, đều bị sóng cuốn trôi vậy mà ba chúng tôi thoát được, còn thần chết lại bắt mất cậu ấy. Tôi không biết mình thoát chết có phải là may mắn hay không nữa, cái cảm giác khi đứng giữa sự sống và cái chết sao mà khó chịu đến vậy.

Ngụp lặn để tranh giành sự sống với biển cả nhưng cũng bất lực khi chứng kiến sự ra đi đau đớn của người bạn ấy. Chẳng hiểu sao lúc đó, cậu ấy lại bị sóng đánh trôi tách ra khỏi chúng tôi, tôi chỉ còn kịp nhìn thấy cánh tay cậu ấy giơ lên và loáng thoáng cậu ấy hét lên “cứu với, cứu với” rồi mất hút. Cả ba chúng tôi lúc ấy cũng chẳng còn biết gì cho đến khi chạm được chân vào bãi cát.

Lúc ấy tôi cũng bàng hoàng nhận ra sự thật là cậu ấy đã không có mặt cùng chúng tôi. Mọi người lúc này đã chạy ra rất đông, cảnh tượng hỗn loạn khi chúng tôi gào khóc kêu tên cậu ấy mà vẫn không thấy cậu đâu. Những người đi biển đã xuống tìm xác cậu mà không có, cả ba chúng tôi được đưa về nhà vì đã quá mệt và tiếng gào khóc của chúng tôi làm cho những ngư dân ở đó cũng không chịu nổi.

Chưa bao giờ một ngày lại dài và trống rỗng với tôi như cái ngày định mệnh ấy. Tôi về nhà mà đầu óc cứ xoay quanh câu hỏi “cậu ấy đâu, cứu cậu ấy”, tôi không thể nào đứng vững và sau đó thì cũng được đưa lại xuống dưới biển bởi không chịu ở nhà. Lúc này thì ba mẹ cậu ấy cũng đã có mặt, tôi không nhớ mình đã đối diện với ba mẹ cậu ấy như thế nào.

Mọi thứ cứ xoay mòng mòng trước mặt, cho đến sáng hôm sau vào đúng giờ mà chúng tôi xuống biển thì xác cậu ấy mới tấp vô bãi cát. Tôi không thể nào quên được hình ảnh lúc đó của cậu ấy, quần áo vẫn vẹn nguyên, khuôn mặt bình thản như ngủ, tôi cảm giác như mình cũng đã chết cùng cậu ấy và đó chính là điều duy nhất tôi mong sẽ xảy ra.

Đám tang cậu ấy diễn ra, nhưng tôi không được phép vào nhà vì mẹ cậu ấy không ngừng kêu tên chúng tôi và cho rằng chúng tôi là “kẻ giết người”. Không thể diễn tả được nỗi đau mà tôi phải chịu đựng lúc đó. Tôi ước gì mình sẽ thay thế cậu ấy trong chiếc quan tài kia, và tôi đã không ngừng sỉ vả mình, rồi lại nói “giá như” nhưng tất cả đều đã muộn.

Thời gian đó tôi đã rất sốc vì sự ra đi của bạn mình mà còn bao nhiêu điều tiếng đều gán ghép, đổ lên đầu tôi. Ở quê không giống như thành phố, tôi đã nằm bẹp dí mấy ngày liền không ăn không uống, tôi tưởng mình không gượng dậy được nhưng khi nhìn ánh mắt của mẹ tôi, tôi hiểu ít nhất mình còn sống là sự an ủi lớn đối với mẹ.

Mặc dù tôi biết bà đã rất đau, rất xót khi chứng kiến sự việc vừa xảy ra và cũng vì vậy tôi hiểu được nỗi mất mát của người mẹ cậu bạn ấy. Tôi tự hứa với lòng phải đứng lên đi tiếp ước mơ của mình và cũng là cho cậu ấy khi chỉ còn vài tháng nữa thi đại học. Nén nỗi đau vào lòng, tôi cố gắng thực hiện lời hứa và cuối cùng thì tôi cũng làm được.

Năm năm đã trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, cả nhóm chúng tôi đều trưởng thành hơn. Bây giờ thì mẹ cậu ấy cũng coi chúng tôi như người trong nhà, bởi lúc giận thì nói vậy thôi chứ người phụ nữ thì ai cũng có lòng vị tha và bởi vì chúng tôi cũng cùng chung nỗi đau mất mát ấy.

Riêng tôi, qua cú sốc đầu đời ấy đã giúp tôi trưởng thành nhiều hơn trong suy nghĩ, cân nhắc kỹ càng trước khi làm một việc gì đó chứ không còn bồng bột ham chơi như xưa nữa. Và hơn hết tôi hiểu được tình cảm của những người làm mẹ, vì vậy tôi thấy cần phải học tập cách quý trọng bản thân và cuộc sống bởi “bản thân không chỉ của riêng mình mà còn là của những người xung quanh”.
Lê Thị Bích Bến

Tình Yêu Giới Tính

 

© Copyright New | Kiến thức -Thủ thuật - Giải pháp công nghệ 2010 -2011 | | Powered by Blogger.com.
Trang web này hổ trợ tốt nhất với trình duyệt Mozilla Firefox, Nếu không xem được trang web trong Internet Explorer, hãy thử laị với Mozilla Firefox