.socials {float:left;display:block;width:32px;height:32px;background:url(http://i.imgur.com/lmSYJ.png) no-repeat;cursor:pointer;position:relative;margin:14px 0 0 30px} ul.reset,ul.reset li {display:block;list-style:none;padding:0;margin:0} ul.reset li {position:absolute} ul.reset li a {outline:none} a.comment-link:before{content:"7766";} #navbar-iframe { display: none !important;} #navbar-iframe { display: none;} xaydunghanoi.vn
News Update :

SotfWare

My Network Places

Tin Thời Sự Xã Hội

2-Tek

G++ Blog

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyen Teen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyen Teen. Hiển thị tất cả bài đăng

ừ..! Tớ là con nhà nghèo

ừ..! Tớ là con nhà nghèo | Maphim.net
ừ..! Tớ là con nhà nghèo

Nếu ai đó hỏi tớ “Nhà cậu giàu hay nghèo”. Ùh thì nhà tớ nhìn xuống thì cũng hơn nhìu người nhưng nhìn lên chẳng đáng bằng ai. Và tớ sẽ không ngần ngại trả lời rằng: “Tớ là con nhà nghèo!”




Nếu bọn con nhà giàu chửi tớ rằng : “Đồ con nhà nghèo!”, tớ sẽ ngẩng cao đầu trả lời rằng: “Ừh, đúng đấy, tớ là con nhà nghèo!” bởi vì không ai có quyền lựa chọn nơi sinh của mình và tớ chẳng việc gì phải tự ti khi tớ là con nhà nghèo!


Con nhà nghèo, tớ vẫn thường đi shopping dù chỉ để ngắm những mẫu thời trang mà tớ thích, hi vọng một ngày nào đó mở shop thời trang của riêng mình. Tớ vẫn thường vào những quán cafe sang trọng trong thành phố dù chỉ gọi “ Chị ơi cho em ly trà đá” và ngồi từ sáng đến tối dùng wifi free. Tớ vẫn vào Diamond Plaza chỉ là để ngắm quy mô hoành tráng và những đồ hàng hiệu cho mở mang tầm mắt. Nếu có đứa con nhà giàu nào bắt gặp tớ ở đó và cười khẩy thì tớ cũng sẽ cười lại. Tớ chẳng việc gì phải xấu hổ cả, những nơi con nhà giàu vào được thì con nhà nghèo cũng vào được bởi vì đơn giản những nơi đó mở cửa cho tất cả mọi người....


Nếu ai đó chửi tớ rằng: “Nghèo mà hay mơ mộng!”. Ừh, tớ mơ mộng đấy, mơ một ngày tớ trở nên thành đạt, mơ một ngày có thể bù lại những gánh nhọc nhằn trên vai ba mẹ, mơ một ngày làm được những gì mình thích. Nhưng tớ chẳng cần phải hổ thẹn vì cái ước mơ ấy. Bởi ít nhất tớ không giống ai kia, giàu mà chẳng có ước mơ, bởi ít nhất tớ đã tự nỗ lực bản thân để thực hiện ước mơ ấy chứ không phải ngồi chờ một ai đó ban phát cho. Và hãy chờ xem tớ sẽ làm được những gì....



Nếu ai đó bảo tớ “nghèo mà cũng bày đặt bố thí cho người khác!”. Ừh, tớ vẫn cho bà cụ ăn xin bên lề đường mấy tờ bạc cắc, số tiền tớ cho họ bao nhiêu không quang trọng quang trọng là ở đây khi đưa cho bà cụ đã tớ đã kéo thẳng tiền xếp lại ngay ngắn rồi đặc vào lòng bàn tay cho cụ.......và rồi mua giùm em nhỏ bán dạo một tờ báo như thế không có nghĩa là tớ “bố thí” mà tớ giúp họ với lòng thành của mình, là sự sẻ chia nho nhỏtừ số tiền nhịn ăn sáng của tớ. Chỉ có những ai chưa từng đồng cảm với số phận của người khác thì mới gọi đó là “bố thí”. Và tớ chẳng thèm chấp họ

Nếu ai đó nói với bạn bè trước mặt tớ rằng: “ Đừng chơi với nó vì nó là con nhà nghèo!” tớ sẽ chằng sao cả. Tình bạn bắt đầu từ lòng chân thành chứ không phải sự phù phiếm bề ngoài. Đừng đem cái mác con nhà giàu ra để hù doạ người khác, và tớ cũng không cần làm mọi cách để chơi với con nhà giàu. Bởi như thế bạn sẽ chằng tìm lấy được một tình bạn chân thành mà chỉ là sự lợi dụng nhau....



Nếu ai đó nói sau lưng tớ rằng: “ Ba mẹ nó là người nhà quê đấy!”. Tớ sẽ ngoảnh lại cười và ngẩng đầu cao hơn bao giờ hết: “ Ừh, đúng đấy! Ba mẹ tớ là người nhà quê, là những nông dân thực thụ!”. Nhưng ít nhất họ đã đào tạo ra những người trí thức chứ không phải những người trí thức rồi đào tạo ra những ung nhọt của xã hội....


Điều cuối cùng của tớ, tớ là con nhà nghèo, tớ có thể nghèo về vật chất nhưng không việc gì phải hổ thẹn cả. Tớ tự hào dù nghèo nhưng giàu về nhân cách, giàu về ý chí nghị lực và hiều thế nào là sống đẹp. Bạn có thể cười tớ nhưng xin đừng cười về nhân cách của tớ. Hãy chờ xem tớ làm được những gì bằng chính bước đi của mình và hãy nhớ rằng người giàu nhất thế giới này cũng đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khó....

Con đã về rồi, mẹ ở đâu...

Con đã về rồi, mẹ ở đâu... | Maphim.net
Trước ngày tôi mổ mấy hôm, anh chị hai vào. Thấy mặt anh hai hốc hác, tôi ngạc nhiên: “Anh hai bệnh hay sao mà ốm nhom vậy?”. Anh cười: “Bệnh hoạn gì? Tại anh lo cho út... À, mẹ có làm cho em hủ mắm. Bữa nay chắc là ăn được rồi nhưng mẹ dặn em không được ăn nhiều...”. Nghe anh hai nói vậy, tôi sụ mặt: “Em không ăn”. Nói rồi tôi bỏ ra nhà sau.



Tôi đã không kịp nói với mẹ lời yêu thương lần nữa bởi cái tính ích kỷ, cố chấp của mình...

Ba mất khi tôi mới lên hai, còn anh hai năm đó 8 tuổi. Mẹ vẫn ở nhà nội dù đã mấy lần, các cô chú muốn đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà để không phải chia gia tài. Thế nhưng mẹ vẫn chịu đựng. Sau này tôi biết mẹ sợ cảnh nhà không có đàn ông sẽ khó giữ được mình bởi trong làng có mấy người để ý, cứ tới lui xa gần. Mẹ bảo, ở với nhà chồng, dù sao người ta cũng kiêng dè, không dám chọc ghẹo, mẹ yên thân làm lụng nuôi con.

Cái đất miền Trung nắng đốt, mưa dầm; mẹ đã phải vất vả một mình nuôi 4 anh em tôi. Ông bà nội chia cho mấy sào ruộng; làm không đủ ăn, mẹ phải mướn thêm ruộng để làm. Rồi mùa thì mẹ lại đi làm mướn khắp nơi. Việc trong làng không đủ, mẹ lại xuôi ngược qua làng kế bên rồi xuống chợ huyện buôn thứ này, bán thứ kia.


Thương mẹ nên học hết lớp 12, cả anh hai và anh ba đều nghỉ học đi làm. Chỉ có tôi và anh tư được ăn học đàng hoàng. Anh tư thi đậu vào đại học Nha Trang, mẹ mừng không ngủ được. Đến khi tôi chuẩn bị thi đại học thì mẹ bảo: “Út à, con vô Quy Nhơn học đi, cho gần nhà...”.


Nhưng tôi cãi lời thi vào Đại học Kinh tế TPHCM. Ngày biết tin tôi thi đậu, mẹ ngồi lặng hàng giờ dưới bếp. Tôi bực bội: “Con lớn rồi, mẹ phải để con tự quyết định tương lai của con chớ?”. Mẹ kéo vạt áo lau nước mắt: “Mẹ chỉ có một mình con là con gái... Vô trong đó xa xôi quá, nhớ con làm sao mẹ đi thăm?”. Tôi vẫn dấm dẳng: “Mẹ đi thăm làm gì? Con tự lo được”.


Mẹ gom góp tiền bỏ ống, hốt thêm mấy dây hụi để có tiền cho tôi vào Sài Gòn nhập học. Hôm đưa tôi và anh hai lên tàu, mẹ cứ căn dặn anh hai: “Con phải lo xong chỗ ăn ở cho nó đàng hoàng rồi mới được về nghe chưa!”. Rồi mẹ quay sang tôi: “Có hủ mắm trong giỏ, mẹ làm hơi mặn để con ăn lâu...”. Mẹ đâu biết, tôi đã lén bỏ hủ mắm lại nhà sau khi nói với anh hai: “Ở Sài Gòn ai mà ăn mắm?”.


Tôi đang học năm thứ nhất thì ở nhà xảy ra biến cố. Mẹ tôi đi lấy chồng! Nhận được tin, suýt chút nữa tôi đã ngất đi. Mẹ tôi đã gần năm mươi tuổi, ham hố gì mà lại đi bước nữa khi sắp sửa làm sui tới nơi rồi? Tôi gọi điện về nhà. Vừa nghe tiếng mẹ, tôi đã hét lên: “Mẹ có bị làm sao không vậy? Mẹ đã ở vậy bao nhiêu năm nay rồi, giờ sao không chịu yên phận mà còn bày đặt...”.


Tôi biết là tôi hỗn với mẹ nhưng tận đáy lòng mình, tôi thấy đau khổ y như thể mình bị phản bội.


Ngày người ta rước mẹ đi, tôi nhất định không về. Người đàn ông ấy là bạn thân của ba mẹ từ thuở nhỏ. Vợ ông ta mất cũng đã lâu rồi. Nhưng điều quan trọng hơn, chính bà nội là người bày ra chuyện gả bán. Bà nội bảo, bà đã yếu, sống nay chết mai; bà phải lo cho mẹ tôi trước khi nhắm mắt thì mới yên lòng. Nếu không, các cô chú lại kiếm chuyện với mẹ thì không có ai bênh vực.


Lý lẽ của người lớn là vậy nhưng tôi không thể nào chấp nhận được thực tế là mẹ tôi đã đi lấy chồng. Tôi giận mẹ nên tết năm ấy không về; hè cũng không về. Anh hai gọi điện vào bảo mẹ bệnh, tôi cũng không về.


Mãi đến tháng chạp năm đó, bà nội mất tôi mới về chịu tang. Gặp mẹ với ông ta, tôi không thèm chào hỏi nhưng vẫn lén để ý. Tôi thấy mẹ gầy đi rất nhiều. Tôi muốn ôm mẹ, úp mặt vào ngực mẹ để được mẹ xoa đầu nựng nịu và gọi “Út Mót của mẹ” như ngày xưa mỗi khi mẹ đi làm đồng về mệt... Nhưng có cái gì đó cứ níu lại khiến tôi cố làm ra vẻ lạnh lùng.


Xong đám tang nội, tôi đi ngay. Tôi không chào ông ta mà chỉ nói với mẹ: “Con đi đây”. Nói rồi tôi quày quả xách giỏ đi. “Út...”. Mẹ gọi với theo. Tôi hơi khựng lại nhưng rồi lại đi như chạy ra khỏi nhà. Giọng mẹ đuổi theo: “Tết này nhớ về ăn tết nghe con”. Tôi lau nước mắt, không nói tiếng nào.


Tết đó tôi vẫn không về. Đến hè anh hai gọi điện bảo về, tôi cũng không nghe. Tôi xin đi làm thêm ở một tiệm bán thức ăn nhanh. Được hơn nửa tháng thì trong một lần làm thay ca cho một chị bạn, tôi đã ngất xỉu. Tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mấy ngày sau, khi làm đầy đủ các siêu âm, xét nghiệm, tôi biết mình bị hở van 2 lá rất nặng. “Chúng tôi sẽ giới thiệu em sang Viện Tim...”. Vị bác sĩ điều trị cho tôi giải thích cặn kẽ và cho biết, trường hợp của tôi phải mổ thay van tim nhân tạo.


Tôi đi khám lại ở Viện Tim. Kết quả vẫn là phải mổ. Tôi đã ngồi rất lâu trên chiếc ghế đá trong sân bệnh viện. Tôi lấy đâu ra cả trăm triệu chi phí cho ca mổ đây? Mà mổ cũng chưa chắc sống thêm được bao lâu. Tôi muốn chết quách cho xong. Rồi tôi lại oán trách ba mẹ sao lại sinh ra tôi làm gì mà không cho tôi một cơ thể khỏe mạnh... “Mày thật lạ. Có ai muốn con cái mình bị bệnh tật đâu? Nhưng có bệnh thì phải chữa, bác sĩ đã nói là chữa được mà...”- nhỏ bạn ở cùng phòng trọ động viên.


Rồi nó lén gọi điện cho anh hai. Dù đang chuẩn bị cưới vợ nhưng anh hai cũng vào ngay. Anh dẫn tôi vào bệnh viện, hỏi han bác sĩ mọi chuyện rồi đăng ký lịch mổ cho tôi. Tôi phải chờ 6 tháng vì lịch mổ đã dày kín. Trước khi về, anh hai ôm tôi vào lòng: “Út đừng lo, anh sẽ kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho em. 60 triệu chớ 600 triệu cũng phải lo”. Tôi khóc: “Anh hai đừng nói với mẹ...”.


Nhưng rồi sau đó mẹ cũng biết vì anh hai không thể giấu mẹ chuyện hệ trọng như vậy. Còn hơn 2 tuần nữa tới ngày phẫu thuật thì mẹ gọi điện vào. Giọng mẹ rất yếu nhưng tôi lại nghĩ là do mẹ xúc động quá. Mẹ bảo sẽ thu xếp để vào với tôi...


Ấy vậy mà chỉ có hai vợ chồng anh hai vào. Tôi lại thấy ghét mẹ ghê gớm. Có lẽ ông ta không cho mẹ vào chứ không có lý do nào khác để mẹ phải vắng mặt khi con của mẹ phải đối mặt với hiểm nguy, sống chết như vậy...


Ca mổ thành công nhưng vì thể trạng tôi vốn gầy yếu nên hồi phục chậm. Phải hơn 10 ngày sau tôi mới xuất viện. Về đến phòng trọ, điều đầu tiên tôi muốn làm là gọi điện cho mẹ. Dù sao thì tôi cũng muốn mẹ yên lòng. Nhưng anh hai lại cản: “Em còn yếu, gọi bây giờ lại xúc động, không tốt đâu. Để anh báo cho mẹ là được rồi”.


Lần sau, rồi lần sau nữa, tôi đòi gọi điện, anh hai lại cản khiến tôi nghi ngờ: “Anh chị giấu em chuyện gì phải không?”. Chị dâu tôi mau miệng: “Út à, mẹ bị bệnh... anh chị sợ em lo nên không nói”.


Cơn giận hờn vụt tan biến. Tôi cười: “Chờ tái khám xong, em sẽ về thăm mẹ”. Anh hai tôi quay đi lau nước mắt. Có lẽ anh mừng vì thấy tôi đã rộng lòng đón nhận cuộc hôn nhân sau của mẹ. Riêng tôi, sau ca đại phẫu vừa rồi, tôi thấy ranh giới giữa sống chết thật mong manh. Đã có lúc tôi sợ mình sẽ chết khi chưa kịp nói những lời yêu thương với mẹ lần nữa...


Rồi tôi cũng được về nhà. Chưa bao giờ tôi nôn nóng như vậy. Tàu khởi hành từ 6 giờ sáng, đến sẩm tối thì tới ga Diêu Trì. Phải đi gần 20 cây số nữa mới tới nhà. Cơm nước xong, chị dâu mắc mùng cho tôi ngủ, còn anh hai thì căn dặn: “Ngủ cho khỏe để sáng mai đi thăm mẹ”.


Tôi ngủ một giấc thật ngon đến tận 7 giờ sáng hôm sau. Chị dâu gọi tôi dậy ăn sáng. Đang ăn, tôi bỗng giật mình khi thấy giỏ nhang đèn, trái cây để trên góc bếp. Có cả một bó bông vạn thọ. Tôi nhíu mày: “Cúng nội hả hai?”. Chị dâu tôi ậm ừ rồi đi thay quần áo. Lúc đó anh hai đang ngồi ở nhà trước. Chờ tôi ăn xong, anh mới cất tiếng: “Út à, ra đây anh bảo cái này”. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, tôi chột dạ: “Chuyện gì vậy anh hai?”.


Anh bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Tôi ngồi xuống nhưng chờ mãi không nghe anh nói gì, chỉ thấy mắt anh bỗng đỏ hoe. Rồi anh đặt tay lên vai tôi, giọng khàn khàn: “Mẹ... mất rồi em à...”. Tôi tưởng mình nghe lầm. Giọng anh hai nghẹn lại: “Hôm đó mẹ đem tiền qua để anh lo chuyện mổ tim cho em. Mẹ về được chừng một tiếng thì dượng gọi điện bảo là mẹ mệt. Khi anh chạy qua tới thì mẹ đã đi rồi... Mẹ không kịp nhắn gì cho anh em mình...”.


Tôi chết lặng. Vậy là tôi đã không kịp nói với mẹ lời yêu thương lần nữa bởi cái tính ích kỷ, cố chấp của mình...


Chiều đó tôi đã ngồi rất lâu bên mộ mẹ. Tôi có cảm giác mẹ vẫn quanh quẩn đâu đây trong cơn gió chiều thổi nhẹ. Tôi cố nén nhưng nước mắt cứ chảy tràn trên má, trên môi...


Mẹ ơi, con đã về rồi...

Yêu phải... cave

Yêu phải cave | Maphim.net
Tôi đau đớn khi nhận được những tin nhắn "chào mời" đầy khẩu dục của người yêu gửi cho cậu bạn thân của tôi...



Tôi ngồi đây viết những dòng chữ này là khi tôi đang khóc trong đau khổ cho mối tình đầu của mình. Có lẽ khi yêu, ai cũng hạnh phúc, cũng mơ về những điều kì diệu mà tình yêu mang đến... và tôi đã cùng em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, mơ về một tương lai đầy tiếng cười hạnh phúc... và điều đó sẽ trở thành hiện thực nếu tôi không phát hiện ra em là một kẻ lừa dối hoàn hảo đến từng chi tiết.


Em là sinh viên năm thứ 2 Đại học dân lập Đông Đô, còn tôi sinh viên năm thứ 3 Đại học Bách Khoa Hà Nội. Tôi không quá tự hào về bản thân mình nhưng trong mắt bạn bè, tôi cũng là một anh chàng đẹp trai, khéo ăn nói và có nhiều tài lẻ, hơn nữa, tôi là chàng trai khá tế nhị khi biết quan tâm người khác đúng lúc. Với những gì tôi có, tôi đảm bảo mình sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc.


Tôi cũng đã từng có những cảm xúc xao xuyến với những người bạn gái khác phái nhưng tôi chưa một lần ngỏ ý với họ, bởi tôi cần một tình yêu lãng mạn như phim Hàn và tôi cũng đã không ít lần từ chối tình cảm của những cô gái dành cho mình. Cho đến khi gặp em, cũng là lúc cuộc sống của tôi phải lao theo trò đùa của số phận.


Tôi gặp em trong đám cưới của bạn tôi, em là em họ của cô dâu. Hôm đó, vô tình em ngồi cùng mâm đối diện với tôi, thân hình em nhỏ nhắn cộng thêm cái áo trắng em mặc, khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn và nụ cười như thiên thần đã khiến tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Sau đó không lâu, tôi có số điện thoại của em. Cuộc nói chuyện đầu tiên diễn ra khá tẻ nhạt, tôi nghĩ thầm "em là một cô gái rất khó gần", và đến lần 2, lần 3 nói chuyện với nhau cũng vậy. Rồi một hôm em nhắn tin cho tôi rằng: "Khi nào hết nghỉ hè, mình nói chuyện sau anh nhé", tôi cũng chỉ "ừ" cho qua chuyện. Vậy mà không ngờ, em đã giữ lời hứa gọi lại cho tôi và tình yêu của chúng tôi cũng đã bắt đầu không lâu sau đó.








Chúng tôi đã có một khoảng thời gian bên nhau rất lãng mạn (Ảnh minh họa)
Tôi quan tâm đến em mỗi ngày tôi, sợ em buồn nên luôn làm em vui bằng những câu chuyện hài mà tôi nghĩ ra và chỉ cần được thấy em cười là tôi hạnh phúc lắm! Nhà em nghèo, bố lại mất sớm nên việc chi tiêu cho các khoản của em cũng hơi eo hẹp. Hơn nữa, nhà em cũng toàn chị em gái nên tôi hiểu em cần một bờ vai vững chãi như thế nào?


Bố tôi cũng mất sớm, mẹ tôi đi nước ngoài nên cuộc sống vật chất của gia đình tôi cũng khá giả. Tôi lo cho em từng gói dầu gội, từng chiếc thẻ điện thoại và không ngần ngại mua cho em những món đồ em thích. Tôi không tiếc em bất cứ một thứ gì vì tôi nghĩ, chăm sóc người yêu là nghĩa vụ của mình...


Em và tôi đã có nhiều kỉ niệm rất đẹp. Đó là những buổi cùng nhau đi dạo dưới mưa, những món ăn tự tay tôi làm cho em hay những đêm tôi thức để gấp những bông hoa hồng kiểu mới để tặng em... Tôi những tưởng em sẽ vui mừng khi được nhận những món quà đó nhưng nào đâu ngờ, em đã thể hiện với một thái độ không vui khi nhận từ tay tôi những bông hoa đó và em bảo với tôi rằng "Em rất nhớ người yêu cũ". Tôi choáng váng trước câu nói của em, tôi không thể nào tin được người con gái mình yêu thương lại có thể làm tôi buồn và thất vọng như vậy? Tôi đã thất thểu đi từ Thanh Xuân về đến Đại học Bách khoa và đêm hôm đó, tôi cũng đã nói lời chia tay em.


Mấy ngày sau em hẹn gặp tôi nói lời xin lỗi và mong tôi quay lại. Tôi đã trách móc em rất nhiều và khóc nức nở như một đứa trẻ... Tôi vẫn nhớ đến em nhưng những tin nhắn, những cuộc điện thoại của tôi dành cho em cũng thưa dần...


Cho đến một ngày, tôi nhận được những tin nhắn của ai đó gửi đến cho mình... Và tôi không dám tin vào mắt mình khi đấy lại là những lời yêu thương, "mời chào" em dành cho chàng trai khác. Những tin nhắn hẹn hò nhau đi nhà nghỉ, kèm theo những câu yêu đương nồng nàn biểu hiện sự "khoái cảm"... sau đó em nhắn tin hỏi tôi: "Liệu sau này anh có muốn lấy em làm vợ không?". Tôi tự hỏi bản thân mình rằng, "Chẳng nhẽ mình yêu cave sao? Mình có thể lấy một cô gái đã từng ăn nằm với người con trai khác khi đang còn yêu mình làm vợ không?"... Tôi đã không trả lời em mà lang thang đi uống rượu một mình và rồi tự tìm cho mình một góc để khóc, để trút hết những buồn phiền, xót xa, cay đắng...


Thế rồi một người bạn thân của tôi đã lấy được số của em. Cậu ta đã buông lời tán tỉnh em và em cũng chẳng mất nhiều thời gian để ngã vào vòng tay cậu ấy. Đến mấy ngày sau, cậu ta khoe với tôi đã lấy được của em một triệu... Dù rất giận em nhưng tôi cũng rất thương em vì gia đình em rất khó khăn, cuộc sống sinh viên lại phải chi tiêu nhiều thứ... vậy mà cậu bạn tôi nhẫn tâm "cướp" đi của em một triệu sao? Tôi đã khuyên cậu ấy trả lại tiền cho em... vì đã làm một đấng nam nhi thì đừng làm điều hèn hạ và tiểu nhân như thế. Nhưng đáp lại, cậu ta cười khẩy tôi và rất hả hê vì "thành tích" mình đã gặt hái được.






Tôi không thể nào biết người yêu mình đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông? (Ảnh minh họa)

Giờ đây, em và cậu bạn tôi công khai "yêu" nhau. Hai người nhắn cho nhau những tin nhắn đầy khêu gợi kèm theo những ngôn ngữ "khẩu dục" và người phải nhận những tin nhắn ấy không ai hết lại là tôi. Dường như hai người họ đang cố tình trêu ngươi tình cảm của tôi dành cho em?


Trước khi yêu em, tôi đã bỏ qua cái quá khứ đáng ghê tởm của em. Đó là những chuyện tôi biết được trong một lần tình cờ đọc được nhật kí của em. Em và người yêu thứ nhất của mình đã từng về Ninh Bình chơi nhưng họ không về nhà em mà đã thuê nhà nghỉ và "hưởng thụ" cùng nhau mấy hôm trên ấy. Rồi một lần em theo người yêu tiếp theo của em về Hương Yên chơi, họ cũng thuê nhà nghỉ và ở cùng với nhau. Qua những câu chữ em viết trong nhật kí, tôi hiểu được họ đã ở bên nhau vui vẻ và hạnh phúc như thế nào? Và qua đó, tôi cũng hiểu được em là một người "đàn bà" có ham muốn dục vọng cao ra sao? Phải chăng tôi "hiền" quá, tôi "giữ gìn" cho em quá nên em không muốn tiếp tục tình yêu với tôi nữa?


Tôi không biết mình là chàng trai thứ bao nhiêu trong cuộc đời em... nhưng sau một thời gian yêu nhau lãng mạn, ngọt ngào thì tôi mới chua chát nhận ra bản chất con người thật của người yêu mình! Tôi không thể nào ngờ được, người yêu tôi lại là một người con gái dễ dãi và "hư hỏng" như vậy?


Giờ đây, tôi rất buồn. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa? Tôi rất hận em khi em cố tình nhắn tin cho chàng trai khác vào máy để trêu ngươi tôi... nhưng tận sâu đáy lòng mình, tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm!

Bản kiếm điểm ngây thơ hài hước :)) ( kiếm hiệp vkl )

Bản kiếm điểm ngây thơ hài hước :)) | Maphim.net
Thằng này có vẻ mê phim trưởng ;)), kết hợp văn tả cảnh nữa cười đau cả bụng =))


Bản Kiểm Điểm

Kính gửi: Cô giáo chủ nhiệm

Đồng kính gửi Ban giám hiệu nhà trường


-Tên em là L , học sinh lớp 11A8

-Hôm qua em đã phạm phải một tội lỗi vô cùng to lớn là đánh bạn cùng lớp . Em xin tường trình lại sự việc như sau : Sáng 20/10/2008 em có đi xe đạp qua bãi gửi xe thì gặp bạn C , bạn không có tiền nên đã vay em 500 vnd để gửi xe đạp , em liền không ngại ngần đưa hẳn cho bạn tờ 1000 vnd để gửi xe . Nhưng sau khi bạn ấy gửi xe xong thừa 500 vnd thì lại không trả em mà mua kẹo cao su ăn mặc dù em đã dặn gửi xe xong nhớ đưa lại em 500 vnd để em gửi xe . Em không kiềm chế được nên đã xông vào đấm bạn một cái vào bụng , em chỉ định đấm bạn ấy một quả cho đỡ tức rồi thôi nhưng bạn C lại lao vào em định đấm trả nên em buộc lòng phải tự vệ bằng cách lên gối vào mặt bạn ; sau đó các bác ở chỗ gửi xe đã can ngăn nên bọn em thôi đánh nhau mà vào lớp .


- Sự việc cỏn con đó tưởng như chỉ đến đó là kết thúc nhưng giờ ra chơi bạn C lại dùng những lời lẽ thiếu văn hóa và hẹn em hết giờ học ra sau trường "giải quyết" nốt việc này . Tất nhiên , em không phải là một người hèn nhát nên đã chấp nhận lời mời này của bạn .
- Giờ tan học , học sinh ùa ra khỏi trường như đàn ong vỡ tổ , ai cũng hân hoan trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày học tập căng thẳng mà có ngờ đâu tại đây , chỉ sau ít phút nữa sẽ diễn ra một cuộc chiến đấu một mất một còn giữa hai ông . Chỉ vài phút sau , cả trường đã không còn bóng học sinh , yên lặng đến rợn người . Tầm 7 giờ , không một ánh đèn , ngoài trời tối đen như mực . Gió rít từng cơn lạnh thấu xương . Chưa bao giờ em ở lại trường vào tầm này , ánh sáng le lói từ vầng trăng khuyết phía xa xa đã dẫn đường cho em ra điểm hẹn , những hàng cây mà mọi ngày em vẫn hay ngồi dưới đó với bạn gái giờ đây trông quái dị khác thường . Nhưng không gì có thể lay chuyển được khi một người đàn ông đã quyết định (cool) . Bước những bước gấp gáp trên con đường dài và hẹp chạy ngang qua nhà máy bỏ hoang , em ngước mắt nhìn quanh . Bạn C đã đến đó đợi em , nhưng bạn C không đi theo một mình mà dẫn theo một bạn khác nữa học lớp trên to bằng 2 lần . Em cảm thấy shock thật sự khi biết bạn C là một kẻ như vậy , bạn đã không đủ dũng khí để đối mặt với em như 2 người đàn ông mà phải dắt theo người hỗ trợ , em bực tức vô cùng vì điều đó đã phá vỡ sự thiêng liêng của buổi gặp này . Chưa đợi em bỏ cặp xuống bạn to lớn kia đã xông đến , em thật sự không muốn ra tay với bạn này nhưng bạn này cứ lao đến trước mặt em , tiện tay em nhặt luôn cục gạch to bằng bàn tay ném vào mặt bạn ấy , bạn ấy vật xuống đấy không nhúc nhích cũng chẳng nói lấy nửa câu .

- Vậy là bây giờ chỉ còn em và C , cuộc chiến của 2 người đàn ông giờ mới thực sự bắt đầu . Gió rít từng cơn nghe đến rợn người , em và C , mặt đối mặt , nội lực trổ ra đã đạt đến đỉnh điểm nhưng chưa ai muốn động thủ trước.


- Chẳng biết bạn C lấy đâu ra một cái ống nước bằng sắt dài 1m để tấn công em , em bình tĩnh dùng thân pháp khoái tuyệt để né tránh . Càng đánh càng hụt nên bạn C trở nên điên cuồng . Bạn C nhảy lên cao rồi thuận tay tung ra chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh , chiêu này vốn không phải là tuyệt kĩ trấn áp giang hồ nhưng với nội lực cực kì hùng hậu của C thì chiêu này trở nên cực kì nguy hiểm . Mặy đỏ bừng bừng , lấy hết sức bình sinh vụt mạnh xuống , chiêu này xuất có thể khiến trời long đất lở . Em vội nhảy lùi ra phía sau nên không bị thương , mặt đất chỗ cái ống nước chạm xuống thì nát vụn thành ngàn mảnh . Định thần nhìn kĩ lại thì thấy tuy em xuông bị thương nhưng cái áo Le'vis giá 135$ của em thì đã rách một vết to tướng . Quá giận dữ em không kiềm chế được nhảy thẳng đến chỗ bạn C tung ra chiêu cuối cùng trong Thiên Tàn Cước , bạn C thấy khí thế vô cùng hùng dũng của em thì thất kinh né sang một bên . Quả thật bộ pháp của C vô cùng ảo diệu , tựa như nước chảy mây trôi nhưng so với một người võ nghệ siêu quần như em thì đó chẳng khác nào trò con nit . Vòng ra phía sau , em nắm lấy tay cầm vũ khí của bạn rồi bẻ ngược ra phía ra , có lẽ lúc đó em nghe thấy một tiếng rack khá nhỏ ; rồi giật lấy câu gậy trong tay bạn C em tiện tay chém mạnh xuống một nhát . Nhận thấy bạn nằm dươi đất rên rỉ em vội thu chiêu lại , nhưng quá muộn , chiêu chưa đến nơi nhưng khí kình quá mạnh .. Bạn C nảy người lên một cái rồi im hẳn . Nhớ lại lời nói của sư phụ là không bao giờ đánh kẻ đã ngã , em liền để hai bạn nằm đó rồi đi về nhà cho kịp giờ xem phim.


- Tối hôm đó bạn C dẫn bố đến nhà em đòi "nói chuyện" . Bố em bảo không thèm tiếp nên em đành miễn cưỡng ra tiếp . Hai bố con bạn C cứ chửi em xơi xơi , em định giải thích nhưng mõi lần như vậy bác ấy lại nói " Im mồm " . Lời nói của Bác văng vẳng trong đầu em : " Mỗi chúng ta khi sinh ra , ai cũng có quyền tự do , quyền được ngôn luận , quyền được mưu cầu hạnh phúc ... " Thế mà bố con thằng vô lại này lại không cho em nói , như thế là trái với tinh thần của Bác , trái với chính sách của Đảng . Xác định đây là những kẻ chống đối lại Cách Mạng nên em không ngần ngại đập cho cả hai tên vô lại một trận rồi tống ra khỏi cửa .


- Viết xong bản kiểm điểm này em thấy mình hoàn toàn không có lỗi , em xin rút lại lời nhận lỗi phía trên . Kính mong Nhà Trường xem xét rõ sự việc này để trả lại sự trong sạch em.



Tái bút : Bác em là bộ trưởng bộ GD&ĐT cũng hoàn toàn đồng tính với việc làm của em . Nếu cần các thầy cô có thể gọi điện lên bộ để xin ý kiến.

[ 16+ ] Ranh giới - Update hồi 24 (hot)

[ 16+ ] Ranh giới - Hồi 24 | Maphim.net
Xem thêm:



Hồi 24 : Nơi tình yêu bắt đầu .

_Cái gì vậy ?? - Tôi chồm dậy gắt gỏng khi bị một bàn tay véo mũi trong lúc đang say giấc nồng . Thằng Sơn nhìn tôi nhăn nhở cười .
_Mày điên à ! - Cáu tiết, tôi liệng ngay quyển sách vào cái mặt thớt của nó .
_Mày mới điên ! Trông lớp mà ngủ gà ngủ gật như vậy hả ?? - Nó vừa đỡ quyển sách, vừa vặn lại tôi .
_Ai bảo trông lớp không được ngủ ? - Tôi quắc mắt nhìn nó .
_Ờ ngủ thì được, nhưng mà có điều ...- Nó ngồi sán lại gần, huých nhẹ vào tôi.
_Gì hả ???
_Mày không được gọi tên sếp trong giấc ngủ ?? - Nó nheo nheo mắt nhìn tôi nham hiểm .
_Mày ...!!! - Tôi nóng bừng mặt, nhưng lại thấy chột dạ, không lẽ ...
_Sao hả ? Đúng huyệt rồi nhé ! Tao không nghe lầm đâu ! - Nó nhe răng cười .
_Mày nghe cái gì ? - Tôi không giám nhìn thẳng vào mắt nó .
_"Ngọc ! Ngọc ơi ! Không ! ..." - Nó trề môi, nhại lại với vẻ mặt đầy biểu cảm .
_Mẹ kiếp... mày ! - Máu nóng đồn lên não, không nhịn được nữa, tôi chồm dậy . Thì nó lại chạy tót ra cửa .
_Làm gì mà nóng thế ku ? Con trai lớp này thằng nào chả ngưỡng mộ sếp, nhưng tương tư thì chắc chỉ có mình mày giám, tao nắm được tẩy của mày rồi nhé ! Mày mà cứ thái độ ấy là tao mách sếp và bêu rếu cho cả lớp biết, lúc ấy xem mày chui đi đâu ...vụ này to đấy à nha ...kakaka ! - Nó nói một thôi một hồi, ném lại điệu cười khả ố rồi mất hút .
Tôi ngồi phịch xuống ghế, đần mặt ra . Không phải vì mấy cái lời dọa dẫm vớ vẩn của nó, mà là giấc mơ vừa rồi, có lẽ nào lại là một dự cảm không lành ...?
_Tùng ! Tùng ! Tùng ..!! - Trống báo hiệu hết tiết thể dục . Bầu không khí yên ắng phút chốc bị phá tan bởi những tiếng huyên náo hò hét của lũ quỷ sứ . Một vài thằng chạy ùa lên lớp đầu tiên, vo giấy ném nhau loạn xị ngậu . Mặc kệ chúng nó, tôi lặng lẽ đút tay túi quần, bước ra ngoài lan can nhìn xuống dưới sân trường, suy nghĩ mông lung . Lẫn giữa đám học sinh chạy qua chạy lại trên sân, là hình bóng quen thuộc của nàng đang đứng trao đổi gì đó với cô dạy toán, tôi trầm ngâm nhìn ...
Cuộc sống có những điều khó nói, hay đúng hơn là khó hiểu . Cũng bởi tôi suy nghĩ phức tạp hoá vấn đề lên hay đó là một điềm báo trước cho tương lai trắc trở ?? Nếu như tôi nói ra với nàng, thì ắt hẳn nàng sẽ xoa đầu tôi rồi cười và nói :"Ngốc ạ ! Nên để mớ tóc xù này thẳng ra một chút đi, Hiếu đang làm nó xoăn đi nhiều đấy !"
Khi ấy tôi sẽ nhẹ nhõm biết bao với nụ cười rạng rỡ của nàng, tạm thời gạt bỏ những ưu tư trong lòng để có thể sống thực tế hơn, dù sao đó cũng chỉ là những giả định cho tương lai, mà tương lai thì có ai nói trước được điều gì ...

c♥♥ (¯`•♥gh♥•´¯) ♥♥d

_Này ! Lại đang nghĩ gì vậy ?
_Nghĩ gì đâu ? - Tôi trả lời nàng, mắt vẫn ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt, miệng khẽ nhấm nhấm nhành cỏ may, nghe vị ngọt hơi chan chát thấm tan nơi đầu lưỡi . Khẽ hít bầu không khí trong lành, khoan khoái, tôi nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay ...hồ nước trong xanh, cảnh vật yên bình, bên người con gái xinh như mộng, còn gì để mà phải suy nghĩ chứ ?
_Thật không ? - Nàng ngồi cạnh, hơi nhíu mày nhìn tôi khó hiểu . Rồi phụng phịu :
_Sao hôm nay ít nói thế ?
Tôi ngồi dậy đưa tay véo nhẹ lên má nàng, nhoẻn cười :
_Coi kìa, cứ phải nói nhiều như mọi hôm mới được à, đôi khi cũng phải có một chút khoảng lặng chứ !
_Hiếu nói càng lúc càng khó hiểu ? Khoảng lặng để làm gì chứ, ra đây mà mặt cứ đăm chiêu nhìn đi đâu, nom phát ghét ? - Nàng bĩu môi .
Tôi kéo nhẹ nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc huyền .
_Cứ vui đùa cho quên ngày tháng ư ? Thay vì thế tớ muốn suy nghĩ, và tận hưởng hơn, để lỡ sau này có xa nhau, sẽ nhớ về nhau nhiều hơn !
_Xa nhau ? Hiếu nghĩ hơi quá rồi đấy, Ngọc không chắc những điều Hiếu nói ra có thật với suy nghĩ của Hiếu không ? Nhưng nó đang làm Ngọc thấy bực mình ... - Nàng đẩy tôi ra, rồi ôm cặp đứng dậy bỏ đi . Tôi bần thần đứng nhìn theo bóng áo dài nhoà dần theo ánh hoàng hôn ..

c♥♥ (¯`•♥gh♥•´¯) ♥♥d

_Ngọc đứng lại đã nào - Tôi chạy theo kéo tay nàng lại .
_Làm cái gì đấy, sắp vào lớp rồi, có chuyện gì để nói sau đi ! - Nàng giật tay tôi ra rồi chạy lên cầu thang .
_Sao hôm nay cứ lảng tránh tớ thế ? Tớ làm gì sai à ? - Tôi hớt hải chạy theo .
_Tớ đâu biết Hiếu nghĩ gì mà giám chắc là đúng hay sai ?
_Thôi mà, chuyện chiều hôm qua, là do tớ không tốt, chắc tại bài vở nhiều quá nên thành ra lẩn thẩn mất rồi. - Tôi đứng chắn trước mặt nàng rối rít thanh minh .
_Tránh ra nào ! - Nàng khẽ lườm tôi .
_Tớ không tránh nếu Ngọc chưa hết giận ! - Tôi dang hai tay ra .
_Nào ! Tránh ra, nhỡ ai nhìn thấy thì kỳ quá !
_Kệ chứ ! - Tôi khoái trá khi thấy nàng có vẻ cuống quýt .
_Thôi được rồi, sẽ nói chuyện với Hiếu sau giờ học, bây giờ thì tránh ra giùm cái ! - Nàng trừng mắt .
_Thái độ ghê thế , không nhất thiết phải sau giờ học, tối nay nhé ! Tối nay gặp nhau !
_Cái gì cả ? - Nàng tròn xoe mắt .
_Sao lại vào buổi tối ?
_Ngọc đồng ý trước đã, tớ sẽ nói sau .
_Không được, tớ không được đi chơi tối đâu !
_Vậy kiếm lý do để được đi - Tôi nháy mắt .
_Lý do gì chứ, mà sao cứ phải gặp tối, chiều nay ko được à ?
_Chiều nay tớ bận ...
_Bận gì ??
_À ..ừ ...thì ...nhiều việc ...mà Ngọc quyết định nhanh, sắp muộn giờ rồi đấy ! - Tôi sốt sắng giục .
_Thôi được, để tớ xem nào đã ! - Nàng gạt tay tôi ra rồi chạy lên lớp .
_Ngọc đồng ý rồi đấy, đừng để tớ leo cây nhé - Tôi cũng vừa chạy vừa nói với theo .
Tự nhiên thấy hồi hộp lạ, lúc nào cũng vậy, tình yêu trẻ con mà. Sau những ngày tháng vô tư hồn nhiên, bỗng dưng tôi muốn nghiêm túc hoá mối quan hệ của chúng tôi, biến câu truyện cổ tích này trở nên thực tế hơn . Không còn là nhưng bông đùa tuổi thơ nữa, ít ra phải có một kỷ niệm đẹp, sâu sắc hơn ...lãng mạn nữa chứ . Tôi muốn thực hiện những điều đó.. có thể coi như một nấc thang mới dành cho tình yêu của tôi, dĩ nhiên là phải vào một ngày nào đó thật đặc biệt ...và ngày nào đó không thể tuyệt vời hơn ngày hôm nay ...sinh nhật của nàng ...
Vừa đi vừa tủm tỉm cười, đang cao hứng với những dự định của mình, bỗng nhiên chân tôi bị hẫng mất một nhịp cầu thang, tôi lảo đảo ...
_Bốpppp !!!!

c♥♥ (¯`•♥gh♥•´¯) ♥♥d

Trong mơ màng, tôi thấy một vị mặn ...rất quen thuộc . Như gợi nhớ lại những ký ức êm đềm, những yêu thương vô hạn, vị mặn thấm vào vết thương trên trán tôi, lăn dài trên má tôi, thấm vào miệng ...chảy cả vào tim tôi nữa . Nỗi đau ngày nào lại nhói lên nhức nhối, tôi đã niếm trải rất nhiều vị mặn trong cuộc đời ...đều mặt chát, mặn đắng . Nhưng riêng vị mặn này ...lại thấy ngọt ngào lạ ...vị mặn ấy ..chẳng phải chính là những giọt nước mắt của nàng sao ..
Tôi khẽ mở đôi mắt kèm nhèm nhìn lên, cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo ..đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy lo lắng của nàng dần hiện ra ...
_Anh ! Anh không sao chứ, nãy giờ anh nằm bất tỉnh, em lay gọi mãi không thấy anh dậy, em sợ ...! - Chưa nói hết câu, nàng nâng đầu tôi lên ôm vào lòng oà khóc nức nở . Tôi vẫn chưa định thần được chuyện gì ...ngơ ngác nhìn ra xung quanh ...một màu tối om, thi thoảng một vài ánh chớp nhập nhằng khiến cảnh vật rạng lên một chút rồi lại tắt ngấm .
_Ui chao ! - Tôi khẽ đưa tay xoa đầu, đau như búa bổ. Nhìn lên qua ánh chớp có thể nhận thấy nàng vẫn đang nước mắt lưng tròng .
_Coi kìa ! - Tôi ngồi dậy.
_Anh không sao ! Đừng khóc nữa em . - Tôi đưa tay quyệt những giọt nước mắt lẫn nước mưa đang lăn dài trên má nàng .
_Vẫn như ngày nào nhỉ ? - Tôi mỉm cười rồi ôm nàng vào lòng . Hai cơ thể ướt sũng nước mưa, run rẩy nép vào nhau, cố tìm một chút hơi ấm trong cái giá lạnh khắc nghiệt của mùa đông .
_Anh ...ngủ quên bao lâu rùi ? 
_Em không biết ...không biết, nhưng lâu lắm ! Chỉ có mình em, và sấm chớp ...và không thấy gì hết, mọi thứ đều tối ...em chỉ biết sợ, em càng sợ càng thấy lâu ....thấy lâu lắm ...! - Nàng vừa nói hết câu lại oà khóc .
_Thôi nào ! - Tôi khẽ vuốt lên mái tóc ẩm nước của nàng :- Đây đâu phải là lần đầu chúng ta rơi vào tình cảnh này .
_Nhưng em thấy em chỉ có một mình, lẽ ra anh không được ngủ như vậy chứ !!
_Tại em nặng quá mới khiến anh vấp ngã ! - Tôi phì cười .
Nàng không nói gì nữa, khẽ dụi vào lòng tôi ...chúng tôi cứ ngồi ôm nhau như vậy, thực tế thì tôi cũng đang hoang mang lắm, chẳng biết làm gì hơn để nàng bớt lạnh và thoát khỏi tình cảnh này .
Một cơn mưa ...và còn bao nhiêu bão tố đang đợi chúng tôi ??
Sấm chớp bắt đầu thưa dần, trời chỉ còn mưa lác đác, nhưng gió thì ngày càng mạnh, ngôi nhà tranh xiêu vẹo kêu cót két sau mỗt đợt gió .
_Ngọc này !
_Vâng ..!!
_Mọi người hẳn đang lo cho em lắm đấy !
_Sao ạ !? - Nàng ngước lên nhìn tôi .
_Ý anh là ! - Tôi ngập ngừng - Người ấy sẽ nghĩ sao khi em bỗng dưng mất tích như vậy ?
_Em chẳng thể nghĩ được, và cũng ko muốn nghĩ - Nàng cúi xuống lẩn trốn ánh mắt của tôi .
_Giờ phải làm sao đây ? - Tôi thở dài .
_Anh đừng hỏi...đừng nói gì nữa ...! Mọi chuyện cứ dồn dập thế này ...em không biết rồi sẽ đi đến đâu ...nhưng chỉ có một điều chắc chắn là em sẽ không hối hận ...
_Nghĩa là sao ?
_Nghĩa là nếu có cho thời gian quay trở lại ! Thì em vẫn sẽ về bên hồ nước ấy ...!!
Tôi xiết chặt hơn vòng tay, mắt rưng rưng . Nàng chẳng cần nói thêm điều gì nữa, chỉ chừng ấy thôi cũng đã khiến tôi hạnh phúc lắm rồi. Đằng sau những vỡ vụn như đống tro tàn ấy, hy vọng lại hồi sinh và nảy mầm sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết . Phía sau cơn bão bao giờ cũng là ánh nắng ấm áp, phải tin vào điều đó chứ ...
_Nếu có cho thời gian trở lại , anh ước gì sẽ đuổi kịp đoàn tàu đã mang em đi ngày ấy ...- Tôi thì thầm . Và còn nhiều cái "nếu" lắm chứ, nhưng cuộc đời mà đã nói đến từ "nếu" thì nghĩa là đang đứng bên kia đường nhìn lại chính mình rồi.

c♥♥ (¯`•♥gh♥•´¯) ♥♥d

Nắng bắt đầu chiếu những tia nắng le lói xuyên qua từng tán cây, một chút nắng hiếm hoi giữa mùa đông lạnh giá thế này, thật quý giá vô ngần, nhất là lại sau đêm mưa, tôi khé hé đôi mắt nhìn lên những lỗ thủng trên trần nhà để cảm nhận những ấm áp còn sót lại, rồi quay sang nàng để thấy những yêu thương đang ùa về dù có là mong manh ...Nhưng chao ôi, cánh tay trái của tôi đang tê dại sau một đêm làm gối cho nàng, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt say giấc bình yên mà tôi không nỡ cựa quậy, thậm trí không giám thở mạnh ...
Đang say xưa ngắm nhìn bỗng nhiên nàng mở mắt nhìn tôi, khẽ nhíu mày một chút rồi cũng tinh nghịch nhìn thẳng vào mắt tôi cứ như chưa từng trải qua một giấc ngủ sâu vậy, chúng tôi cứ bốn mắt nhìn nhau say xưa ...như muốn mọi thứ đều lắng đọng lại ...như muốn kéo dài mãi mãi ... Trong khoảnh khắc ấy, tôi khẽ xích lại, muốn đặt lên môi nàng một nụ hôn ...
_Hự !!! - Tôi đau điếng nhăn nhó khi lĩnh trọn một cú lên gối của nàng .
_Bao năm rồi vẫn xấu tính ! Chưa đánh răng thì không được hun em cơ mà...! - Nàng vừa nói vừa cười khúc khích, rồi bật dậy chạy ra ngoài .
Tôi thoáng một chút thảng thốt, khi những kỷ niệm lại ùa về ...yêu quá ! Tôi bật dậy chạy theo nàng ...tiếng nàng cười xen lẫn với tiếng chim hót ...trời vẫn thật lạnh . Nhưng tôi thì không ...

c♥♥ (¯`•♥gh♥•´¯) ♥♥d

Chúng tôi dắt bộ xe khoảng hơn ba cây số mới tìm được một tiệm sửa xe tàng nhàng, nhưng ở những nơi heo hút thế này thì còn mong gì hơn nữa, sau khoảng hai tiếng đánh vật với cái xe, bác thợ già cũng khiến nó nổ những tiếng giòn tan.
_Đi đâu em ??? - Tôi vừa ga lại máy cho nóng vừa quay lại hỏi nàng .
_Tùy anh thôi ! - Nàng khẽ ôm nhẹ rồi tựa người vào lưng tôi.
_Về nhà chứ ?
_Em ...không biết !
_Tối nay là Giáng Sinh đấy, họ đang mong em lắm ! - Tôi khẽ thở dài .
_Không có ý nghĩa gì hết ! - Nàng vừa nói vừa xiết chặt hơn vòng tay . .
Tôi hoang mang, nhưng cũng nhấn ga phóng đi, đi mà chẳng biết là ...đi đâu cả ... 


 (Còn Tiếp)

Vì em là một con què !

Vì em là một con què ! | Maphim.net
ĐỪNG ĐỂ LÒNG KIÊU HẢNH CHE LẮP ĐI TÌNH YÊU BẠN NHÉ !!!

Tối , tối quá…….
tách
_ Anh 2 , sao anh không bật đèn , cả tháng nay anh sao vậy ?
_ Tao không sao , để tao yên !
_ Anh không sao thật chứ ?
_ Uhm , mày ra ngoài đi , nhớ đóng cửa tắt đèn cho tao ………..
Rầm , cánh cửa đóng sầm …….. Giờ chỉ còn mình nó và căn phòng không 1 chút ánh sáng , nó đang cố mượn bàn tay của thần bóng đêm che chở nó…….






3 tháng trước
reeng reeng reeng
_ Chào bạn sao bạn đi học trể vậy , chuông báo tiết 1 reo rồi kìa.
không có câu trả lời
_ Uhm , mình tên Minh, học cùng lớp với bạn , để mình giúp bạn lên lớp nha
Không đợi đối phương trả lời , nó giật vội cái cặp chứa đầy sách vở của nhỏ , tay còn lại nó dìu nhỏ lên từng nấc thang … Nhỏ bị tàn tật mất đi 1 cái chân trong 1 vụ tai nạn giao thông , ... nguồn : vnmon.com ...bây giờ cuộc sống với nhỏ gắn liền với cái nạn và cái chân giả bằng nhựa xấu xí…..
_ Tới lớp rồi. hi !
Nó nhìn nhỏ cười thật tươi . Không 1 câu cám ơn nhỏ cúi gầm mặt xuống đi vào lớp.
Giờ ra chơi .. ” Du nè ” nó gọi tên nhỏ
_ Du cho Minh sdt được không , Minh thật sự học rất tệ môn toán ,Minh hứa chỉ gọi cho Du lúc thật sự cần thôi !
Nhỏ không nói , nhỏ lấy ra 1 tờ giấy ghi vào đó 1 dãy số . Nó vội vàng lấy đt bấm theo ..: ” tit tit ”
_ Hi , Minh mới nhá máy Du đó , cám ơn Du rất nhiều.
Nó vụt chạy ra cửa , để lại nhỏ với ánh mắt dỏi theo , nhỏ để trên môi 1 nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ xinh thật , xinh như 1 thiên thần
tut tut ” tiếng đt rung , nhỏ cầm lên và đọc tin nhắn ” Du đang làm gì dạ , Minh gọi đt hỏi Du bài toán này được không ? ” , nhỏ bấm lách tách ” uhm ” , nhỏ lạnh lùng thật.
” tit tit ” … alo ! Du hả ?
_ Uhm Du đây
_ Hi , cuối cùng củng được nghe giọng nói của Du , dù chỉ qua đt nhưng Minh vui lắm .
Nhỏ cười nhẹ
_ Minh muốn hỏi bài nào , Du giúp cho !
_ Oh .. oh … bài 7 trang 14
********
Cứ thế , cứ thế, tối nào nó củng gọi đt cho nhỏ , ngày nào nó củng đợi nhỏ nơi gốc cầu thang , để được cùng nhỏ leo lên từng nấc thang, được cùng nhỏ nói nhửng câu chuyện vu vơ , được ngắm cái vẻ lạnh lùng của nhỏ….
Hôm nay là ngày thứ 20 , kể từ cái ngày mà nhỏ cho phép nó được gọi đt …. nhanh thật . ... nguồn : vnmon.com ...Hôm nay vẩn thế , vẩn nơi gốc cầu thang đó , nó đợi nhỏ .

_ hi ! du tới rồi à ?
_ uhm , Minh đợi Du có lâu không ?
_ Không , Minh thích được đợi Du mà .
Nhỏ lại cười nhẹ .
_ Du nè , hôm nay là ngày thứ 20 tụi mình biết nhau đó .
_ Minh đếm từng ngày à ? mà kể ra thì nhanh thật .
_ Tối nay Du có rảnh không , Minh chở Du đi dạo được không ?
_ uhm …. nhưng
_ Du đừng ngại , Minh chở Du được mà .

7h tối. Nó đứng trước cổng nhà nhỏ , hôm nay nó đẹp trai thật , nó đả bỏ ra cả tiếng đồng hồ để chọn được bộ đồ này – ” cạch ” tiếng mở cửa — Nhỏ bước ra , hôm nay trông nhỏ xinh thật , xinh hơn mọi ngày rất nhiều , 1 cái áo thun trắng , 1 cái quần jean bó sát người , nó nhìn nhỏ ngẩn ngơ.

Hôm nay nhỏ đơn giản thật , bộ đồ đó như che đi cái khuyết điểm lớn nhất của nhỏ , sẻ không ai biết nhỏ là 1 đứa tàn tật …. Nhỏ chống nạn , đi từng bước chậm rải.
_ Để Minh giúp cho !
Nó gạt chống xe . Nó dìu nhỏ , từng động tác nhẹ nhàng , tỉ mỉ . Giờ thì nhỏ đả ngồi sau lưng nó , cái nạn được cặp sát người nó và nhỏ. Hôm nay trời mát thật , gió cứ thổi từng cơn dịu ngọt , trăng sáng và tròn như 1 vòng tròn mặc định . Nó chở nhỏ ra biển , chọn gốc cây to nhất trên đồi cát…

_ Mình ngồi đây nhé Du !
_ uhm , Du thích cái không gian này .
Nó nhìn nhỏ cười mà lòng rạo rực . Nó ngồi cạnh nhỏ . mắt nó và nhỏ luôn hướng về phía trước , nơi có những con sóng bạc đầu , nơi có những vì sao xa tít chân trời , và nơi có 2 trái tim đang thẹn thùng vì nhau . Nó luôn là người bắt chuyện trước , hôm nay vẩn thế !!!
_ Hôm nay Du đẹp lắm …

Nhỏ nhìn nó bằng đôi mắt to lóng lánh .
_ Du nè , kể từ ngày Minh biết Du , Minh thấy trong người mình luôn có 1 nguồn năng lượng phục vụ cuộc sống này, kể từ ngày biết Du , Minh chưa bao giờ dám nghỉ 1 ngày nào đó không còn gặp Du nữa , không được nghe giọng nói của Du nữa ….. đó sẽ là điều tồi tệ nhất nếu nó xãy ra với Minh .

Nhỏ nhìn nó . Cái nhìn của sự dò xét , cái nhìn của sự dao động cái nhìn chờ đợi 1 cái gì đó sắp diển ra….
_ Du ……. làm bạn gái …. Minh nhé !
Nó nhìn nhỏ , nhìn thật kỷ , nhìn xoáy vào đôi mắt nhỏ , nó đang chờ đợi câu trả lời từ nhỏ .
_ Nhưng …… nhỏ ấp úng , nhỏ nhìn xuống đôi chân mình .
_ Du à , tình yêu không có sự phâm biệt …. Du hãy tin Minh .
Nó nhẹ nhàng đưa tay vào vòng eo nhỏ , nó cảm nhận nhửng cái run lật bật nhẹ nhàng từ nhỏ , nó kéo sát người nhỏ lại , đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn , nhỏ nhắm nghiền đôi mắt, nhỏ đang cảm nhận sự tuyệt vời của nụ hôn đầu đời , gió vẩn thổi, trăng vẩn sáng , sóng biển vẩn không thôi rì rào … nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy nó , nó và nhỏ đang cảm nhận hơi ấm từ 2 con tim . .. Đêm thứ 20 thật dài , nó và nhỏ trao nhau những dòng tin nhắn yêu thương , những dòng tin hy vọng vào 1 tình yêu đẹp …

Cuộc sống của nó và nhỏ vẩn thế , vẩn là nhửng cuộc gọi đt mổi tối , vẩn là sự chờ đợi nơi gốc cầu thang quen thuộc , vẩn là những giây phút nó và nhỏ đi dạo cùng nhau , ... nguồn : vnmon.com ...vẩn là nhửng khoảnh khắc nó và nhỏ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào …. Mới đó mà đả 2 tháng , 2 tháng kể từ ngày nó biết nhỏ , 2 tháng nó và nhỏ sống trong sự hạnh phúc và niềm tin yêu !!!
_ ê Minh

Nó quay đầu , ngoái nhìn lủ bạn
_ Hôm nay là đúng 2 tháng rồi đó .
_ 2 tháng gì ? nó ngơ ngác
_ Mày quên rồi à ? 2 tháng trước tụi tao thách đố mày hảy làm cho con què đó cười và khóc vì mày . Mày đồng ý và xin tụi tao 2 tháng , giờ thì thời điểm đã đến rồi đó , tụi tao muốn thấy con nhỏ lạnh lùng đó cười và khóc ….
_ Tao nhớ rồi , nhưng tao không làm đâu .
_ Sao thế ? À tao biết rồi mày đả yêu con què đó đúng không , kaka , tao không ngờ 1 thằng nổi tiếng về cái khoản cua gái như mày lại đi yêu 1 con què , không chừng sau này tụi mày lấy nhau sinh con ra lại có 1 cái chân rưởi đó , kaka ….
_ Mày …. mày …. ( nó trợn mắt )
_ Tao thì sao , dù tao có như thế nào củng còn hơn mày , dù gì mày củng chỉ là bạn trai của 1 con què , 1 thằng hèn nhát , 1 thằng dám nói không dám làm … kaka
_ Mày … mày được lắm . Được tao sẻ cho mày thấy con què đó cười và khóc vì tao …
_ Ok ! Tao thấy nó cười lâu rồi , giờ tao muốn thấy nó khóc thôi , cái khóc của sự đau đớn… vậy nhé 5h chiều nay , tụi tao sẽ ở quán nước đối diện trường xem mày diển …. kaka

lủ bạn nó bỏ đi , chỉ còn mình nó ở đó ….
_ Chiều nay 5h Du đợi Minh trước cổng trường nhé .!
Nó vụt đi , nhỏ không kịp hỏi gì .
5h chiều , trời mưa như trút nước , những vủng nước lỏm chỏm , những mảng đất hoen ố lầy lội , nhỏ đang cầm 1 chiếc dù đợi nó trước cổng trường .
_ Du đợi Minh có lâu không ?
_ Minh ra rồi à , sao Minh để ướt hết vậy ?
_ Minh không sao
_ ướt hết rồi , ở đó mà không sao, tối về bệnh thì sao ?
_ Bệnh thì bệnh có sao đâu !
Nó lạnh lùng trả lời
_ Bệnh rồi ai sẽ nhắn tin trò chuyện với Du
Nhỏ lí nhí
_ Thì sẽ là 1 người khác không phải là Minh …
Nhỏ nhìn nó
_ Du nè , mình chia tay nhé !
_ Minh …. Minh đang đùa với Du phải không ?
_ Minh đang rất nghiêm túc , mình chia tay đi .
_ Du làm cho Minh buồn gì hả ?
_ Không , tại Minh chán Du rồi .
_ Minh …. Minh … Minh chán Du ở điểm gì , Du sẻ cố gắng thay đổi.
_ Ở điểm gì à ? … oh … oh Du chẳng bao giờ đi nhanh được , Du luôn bắt Minh đi từng bước châm rải…..
_ Du sẻ cố gắng thay đổi , Du sẻ cố gắng đi nhanh ( nhỏ ngắt ngang lời nó )
_ Du cố gắng được à , Du làm được à , nói thẳng ra vì Du là 1 con què , và Minh không muốn làm bạn trai Du nữa .
Câu nói đó như ngàn mủi dao , như ngàn vết nứt đang hành hạ trái tim tội nghiệp của nhỏ , nhỏ đả khóc , nhửng giọt nước mắt long lanh nhưng lại quá nhỏ bé giửa cơn mưa kia , nó đâu biết nó quan trọng với nhỏ như thế nào.

_ Minh ….. Minh ( nhỏ ngập ngừng )
_ Ok , Du nói Du có thể đi nhanh được đúng không , vậy Du hãy đuổi kịp Minh đi , nếu Du làm được thì Du vẩn là bạn gái của Minh . bằng không …. thì Du hiểu rồi đó .
Nó quay đi , thật nhanh , rất nhanh , nó đang hướng về quán nước bên kia đường , nơi có lủ bạn đang chờ nó – nó đả thắng cược với lủ bạn rồi đấy – nó lạnh lùng , bước những bước chân thoăn thoắt , nó bỏ lại nhỏ phía sau , nơi nhỏ vẩn đứng nhìn nó , nơi mà nhỏ vẩn đang cố gắng nếm cái vị CAY – ĐẮNG của những giọt nước mắt vô tư tuôn rơi ….

– 1 tiếng động lớn -
Nó quay lại, nó bàng hoàng , nó thất thần chạy về phía nhỏ , nhỏ đang nằm ngửa ra trước đầu 1 chiếc xe Ben , máu , máu , máu từ người nhỏ ra rất nhiều , nó chạy tới , bế thóc nhỏ dậy , ... nguồn : vnmon.com ...nhỏ mở mắt , nhỏ cười nhẹ , nhỏ thều thào …
_ Cuối cùng Du củng đuổi kip Minh rồi….
_ Du….
_ Du muốn chứng minh cho Minh thấy Du có thể đi nhanh, có thể làm tất cả nhửng gì Minh thich .
_ Du ………
_ Minh nè , Du đã từng tuyệt vọng , cuộc sống của Du là nhửng chuổi ngày nhàm chán , cho đến khi gặp Minh , Minh là người cho Du niềm tin , cho Du sự ngọt ngào , cho Du những chuổi ngày hạnh phúc … Du không muốn cuộc đời mình lại tiếp tục nhửng tháng ngày vô vọng , những tháng ngày của sự cô đơn , Du muốn cuộc đời mình kết thúc bằng nhửng khoảnh khắc bên Minh …. Du yêu Minh … yêu chân thành …. yêu không hối tiếc ………

Nhỏ nhắm nghiền đôi mắt , nhỏ trở nên lạnh lùng , cái lạnh lùng từ thể xác , nó còn ghê rợn hơn cái lạnh lùng từ tâm hồn nhỏ ….
_ D…….U…….. ( nó khẻ gọi , đứt quảng )
Nó không thét lên , nó không ôm chặt nhỏ vào lòng như bao đôi tình nhân khác , bởi nó biết rằng nó không xứng đáng với tình yêu của nhỏ , nó không rơi 1 giọt nước mắt , nhưng nào có ai biết những giọt nước mắt đó đang chạy ngược vào cơ thể nó , nhửng giọt nước mắt đó đang chan hoà cùng dòng máu , đang gột rửa từng vết nhơ nhuốt nơi trái tim hoen ố ………

Hôm nay , ngày thứ 30 kể từ ngày nhỏ ra đi mải mải, nó lang thang qua từng con đường , từng góc phố , nó lê từng bước chậm , thật chậm , chậm hơn cả nhửng lúc nó đi cùng nhỏ , hôm nay gió vẩn thổi , hàng lá me bay vẩn rơi đều đặn , vẩn có ánh trăng sáng tỏ , vẩn có nhửng con sóng bạc đầu , nó dừng lại gốc cây to nhất trên đồi cát , nó ngồi xuống , nó đang cảm nhận cái lạnh nơi tâm hồn nó , nó đang cảm nhận sự trống trãi nơi con tim nó, nó đang cảm nhận sự thiếu thốn 1 vòng tay nơi thể xác nó ………. ... nguồn : vnmon.com ...vẩn nơi đây … vẩn có gốc cây to nhất …vẩn có đồi cát trắng tinh … vẩn có ánh trăng … vẩn có gió …. vẩn có sóng … vẩn có nó ngồi đó … thế nhưng nơi đó không còn nhỏ nửa …………

Mày nghĩ mày là ai mà mày dám đánh tao ?

Mày nghĩ mày là ai mà mày dám đánh tao | news.sieudoc.com
Mẹ vợ đang gọi :

- Alô ạ?

- Đức mày làm cái gì mà con nhung thâm tím hết cả mặt vào thế này hả đứccccccccccccccccccccccccccc

- Dạ..dạ.... Cháu thực sự không cố ý vì bạn ấy quá đáng vs cháu quá... cháu xl ạ

- Nó làm cái gì thì còn anh nó ở nhà, nhà nó còn người lớn.. Tao đối xử với mày ntnào mà mày lại làm như thế hả đứccccccccccccccccccc

- Cháu.. cháu.. cháu xl bác ạ..

- Mẹ nhà mày ... Tút .. tút


A xl.... xl vì a đã đánh em

Anh chỉ không ngờ e đã nói vs anh rằng :" Mày nghĩ mày là ai mà mày dám đánh tao?"
-Ôi mỉa mai cay đắng
-Ôi thế thái nhân tình

* Chẳng nhẽ hơn 2 năm qua anh chẳng là cái gì đối vs em sao?
* Đây là người đầu ấp tay gối vs anh sao ?
* A đối xử vs em tệ bạc đến mức em khinh anh ntnày sao ??


E đi ăn vs thằng khác rồi em về xl anh ??
Mấy hôm sau em lại rủ nó đi ăn rồi e lại về xl a??

Anh có tha thứ cho em không hả em ?

- Tất cả chì vì a.y.e mà thôi

* Anh lội mưa lội gió đón em đi học về, a cứ tưởng rằng em sẽ vui mừng..sẽ thì thầm vào tai anh rằng :" e iêu măm măm của em nl "
* Nhưng không.. Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu

* Em dỗi anh chỉ vì a đến đón e muộn 5 10p A hơi bị thất vọng vì điều đó

* Đang đèo em về xe lại còn hết xăg giữa lúc trời mưa gió bão bùng.. Anh dắt xe lội mưa từ dốc Minh Khai ra cây xăng Lương Yên để đổ. Còn em?

* E thì cầm ô đi 1 mình cách xa anh như thể e ngại đi vs 1 thằng hết xăng phải dắt xe như anh

- Anh đến nhà em chơi mẹ em cũng nói bóng nói gió rằng a nhà nghèo.. e phải iêu thằng nào giàu thì e mới sung sướng.. mới có tương lai

*** Nhưng a đã phải để em thiếu thốn 1 cái gì chưa?
*** Ngày nào cũng đi ăn đi uống, tối nào cũng đưa em đi lượn trên khắp con phố cổ HN..
*** Có tiền anh lại mua sắm cho em quần áo và chưa bh các ngày lễ tết e thiếu quà của anh cả


Vì em !!! thậm chí a còn láo vs mẹ chỉ vì hộp bánh e biếu mẹ a.
A đã làm tất cả vì ai?
Vì ai e có biết k?

Vì em, Vì t/c của chúng mình iêu nhau hơn 2 năm qua Anh không thể nào quên đc dù chỉ là 1 phút dây

** Nhưng đã bh em coi trọng a chưa ?
** Trong mắt của em anh có là gì k?

E láo vs a, a nói nhẹ nhàng e còn tát a
A tát lại e vì e đã đi quá đà
Vì e đối xử vs a chẳng khác thằng hề rẻ tiền suốt ngày mua vui cung phụng e..


*** E đã k biết sai còn ném thẳng vào mặt a 1 câu chát chúa :" Mày nghĩ mày là ai mà mày dám đánh tao?" Kèm theo là 1 phát tát lật mặt của e làm a ù hết cả tai

- A hụt hẫng, thất vọng và bực tức
- A xl vì ngay lúc đấy máu lên não quá nhanh nên a đã nện thẳng 1 phát vào mồm e


*** Em khóc... và bỏ chạy ...

Thực sự lúc đấy a chỉ muốn chạy theo em.. muốn vỗ về xl em .. Nhưng a không thể

A muốn e nhận ra rằng e sai.. và e cần phải sửa..
A phải cứng rắn lên.. không được nhu nhược như trước nữa... vì nhu nhược vs e chỉ làm cho e không trân trọng a mà thôi

Trước cãi nhau cho dù e có sai mười mươi
a cũng là người phải xl.. phải dỗ dành làm hòa vs em

Nhưng thật sự đến h phút này.. a quá thất vọng khi e nói câu đấy

A đã tự dối lòng mình từ bh sẽ phải rời xa em

Để e hiểu được rằng... khi e không trân trọng 1 cái gì đấy.. mất đi .. đừng bao h hối tiếc

*** Ở đâu đó.. sẽ luôn có 1 người cầu mong em thay đổi
*** Mong em biết sai và sửa chữa lỗi lầm
*** Mong em biết trân trọng 1 thứ t/c của ai đó dành cho e rất nhiều

*** A luôn chờ em.. luôn mong em biết e sai và e biết sửa chứ không phải bản tính trẻ con suy nghĩ nông cạn như bh

*** Mong em sẽ suy nghĩ chín chắn hơn.. và trở về bên anh như ngày xưa e nhé



-- A iêu e nhiều lắm mâm mâm của a à Những kỷ niệm mà ta đã từng gắn bó.. a sẽ mãi mãi k bh quên A luôn là người đứng cuối con đường.. luôn cầm tay e những lúc e khó khăn cho dù có thể e chẳng cần a nữa Nhưng a vẫn mãi iêu e mâm mâm của a à...

Tình Yêu Giới Tính

 

© Copyright New | Kiến thức -Thủ thuật - Giải pháp công nghệ 2010 -2011 | | Powered by Blogger.com.
Trang web này hổ trợ tốt nhất với trình duyệt Mozilla Firefox, Nếu không xem được trang web trong Internet Explorer, hãy thử laị với Mozilla Firefox