Ngày tốt nghiệp, cũng là ngày em thông báo em đi du học, lúc này tôi chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và em. Em là con gái Hà nội, bố em là phó tổng giám đốc...Còn tôi, chỉ là một sinh viên mới ra trường.
Ảnh minh họa
Tôi gặp em lần đầu tiên khi bước vào giảng đường đại học, tôi đã chú ý em ngay từ ánh nhìn đầu nhưng chỉ là tình cảm bạn bè. Tôi với em thân thiết hơn sau những lời tâm sự, sau khi tôi giúp em vượt qua những khó khăn trong quan hệ gia đình, có thể vì tôi từng trải hơn em. Tôi không ngu ngơ đến mức không nhận ra tình cảm của em dành cho tôi đã khác sau những lần tâm sự đó, nhưng tôi không thể chấp nhận em, bởi vì tôi vẫn đang yêu đơn phương một người con gái khác.
Em vẫn chờ, vẫn quan tâm tới tôi hơn một người bạn mặc dù biết tôi đã có người để nhớ. Quãng thời gian một năm sau đó đã đánh gục tôi, tôi nhận ra mình đã siêu lòng trước tình cảm chân thành em dành cho tôi. Chúng tôi yêu nhau, một tình yêu thật đẹp, thật nồng cháy, bao nhiêu kỷ niệm vui có, buồn quá, ngọt ngào có, đắng cay cũng đủ. Mối tình sinh viên thật nồng nàn và nhiều cảm xúc, tôi tin không gì có thể chia rẽ chuyện tình cảm hai đứa mình, cũng bởi vì hơn ba năm trời yêu nhau, chúng tôi chưa từng cãi nhau một lần về chuyện tình cảm.
Ngày tốt nghiệp, cũng là ngày em thông báo em đi du học, lúc này tôi chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và em. Em là con gái Hà nội, bố em là phó tổng giám đốc một doanh nghiệp nổi tiếng đất hà thành, em sống trong một gia đình giàu có và đầy đủ, những điều này, khi yêu tôi đã từng nghĩ tới nhưng nó chỉ là thoảng qua như gió trời. Còn tôi, chỉ là một sinh viên mới ra trường, tôi được nhận vào một doanh nghiệp nhà nước, chỉ là một công chức quèn, một tương lai chưa biết về đâu, liệu tôi có thể chăm lo cho em đầy đủ như bố em làm được với gia đình em. Thế mới biết đời không chỉ là tấm thảm màu hồng. Tôi đồng ý để em đi, chúc em sang bên đấy học hành chăm chỉ, nhanh chóng qua quãng thời gian hai năm này và cũng mong em giữ gìn, cho em và cả cho tôi.
Quãng thời gian đầu xa nhau, tôi nhớ em biết bao nhiêu, tôi yêu em nhường nào và dường như em cũng vậy. Tôi rất vui vì xa nhau mà tình cảm dành cho nhau vẫn không phai tàn. Rồi công việc ngày càng nhiều hơn, tôi ít hỏi han em hơn, em cũng bận bài vở mà ít hỏi han tôi, nhưng tôi vẫn tin vào tình cảm của hai đứa mình, vẫn nghĩ rằng em chỉ có mình tôi và tôi mãi mãi chỉ yêu mình em. Ba tháng trôi qua, tôi đã trở thành một công chức thực thụ, tôi không còn nói chuyện với em tình cảm như xưa, thay vào đó là những lời quan tâm sức khỏe, học hành của em, tuy không ướt át nhưng rất chân thành. Tôi vẫn là tôi của ba tháng trước, mà không biết suy nghĩ của hai ta đã không còn là một mạch.
Ngày 20/10 năm nay, một ngày trời thật lạnh, tôi cô đơn vì năm nay không còn người đi bên cạnh, tôi lẻ loi bước giữa dòng đời tấp nập. Tôi nhắn tin cho em chúc mừng, những lời yêu thương, những lời tình cảm mà đã rất lâu rồi tôi không dành cho em. Nhưng có lẽ nó đã là quá muộn với tôi, em email lại xin lỗi tôi, em đã không giữ được tình cảm của hai đứa mình, bảo tôi hãy tha thứ cho em, em đã có người yêu mới.
Tôi không thể tin vào điều đó, tôi khóc, khóc rất nhiều, tôi bỏ tất cả cái mà người ta gọi là tự trọng của một thằng đàn ông, tôi van xin em ở lại, nhưng em như con thiêu thân lao vào cuộc tình mới và chả hề để ý đến người ở lại như tôi. Người đó hơn tôi hai tuổi, cũng ở đất hà thành này, một công việc ổn định, một gia đình khá giả như nhà em. Lúc này tôi lại chợt nhớ ngày xưa em đã mong sẽ kiếm được thật nhiều tiền, giống như ba em, có thể chăm lo cho cuộc sống gia đình đầy đủ, có thể đưa con em đi học những trường quốc tế, những trường danh giá… còn tôi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng tình cảm.
Phải chăng xa mặt cách lòng hay do tư tưởng quá khác nhau. Tôi đồng ý để em ra đi, để em ra đi nhẹ nhàng, tôi không níu kéo, để cho em có thể hạnh phúc bên tình mới.
Tôi không trách em có lỗi, bởi vì lỗi phần tôi nhiều hơn, tôi chỉ trách rằng ba năm trời yêu nhau mà hai ta vẫn chưa hiểu được nhau,chưa thể cố gắng để đạt hạnh phúc, tình yêu chưa đủ lớn để vượt qua những trống trải trong lòng, chưa đủ lớn để đối mặt với thách thức tương lai. Tôi rất buồn, rất thất vọng, nhưng rồi tôi sẽ vượt qua, tôi vẫn theo đuổi chân lý của đời mình. Còn em, em cũng hay theo đuổi lý tưởng mà em sẵn có, để tình yêu của mình ở lại như một giấc mộng đẹp. Để rồi mười năm nữa gặp lại, ai là người hạnh phúc hơn trong đôi ta. Để rồi tôi có thể nói với em: “Cuộc sống không chỉ có đồng tiền mà còn có những ước mơ”
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét