Một, hai năm trở lại đây, thị trường “bán trứng” cho những người hiếm muộn bỗng trở nên sôi động. Ban đầu chỉ là hình thức hiến trứng cho những người phụ nữ có buồng trứng không có noãn, nhưng số lượng người chịu hiến là cực kỳ ít ỏi, bởi vậy mới “phát triển” một hình thức “kiếm tiền” mới là đi bán noãn trứng.
Trứng sinh viên rớt giá, từ 10 – 15 triệu xuống còn 6 – 8 triệu
Trong vai một sinh viên đang cần tiền “đóng học phí”, PV đã lang thang khắp các bệnh viện Phụ sản, bệnh viện K cho đến các phòng khám tư nhân mấy ngày liền để tìm cách móc nối với các “cò trứng” đang hoạt động tại khu vực này.
Bà bán hàng nước trước cổng Bệnh viện K cũng là một trong những mắt xích trong đường dây môi giới bán trứng |
Thế nhưng, để có được số điện thoại và liên hệ được với những “cò” tại đây không phải là việc đơn giản. Mỗi khi chúng tôi nói đang cần tiền, muốn đi bán trứng và hỏi những cô hàng nước, những anh đánh giày, những người đi bán hàng rong… thì đều nhận được những cái lắc đầu không biết. Sau hai ngày trời lang thang tại đây mà không thu được gì, chúng tôi phải giả làm sinh viên nghèo với gương mặt đầy nước mắt để lay động lòng “trắc ẩn” của những người hành nghề nơi đây.
“Nhà cháu nghèo lắm, lại đông anh chị em. Thi đỗ đại học rồi nhưng phải van nài mãi bố mẹ cháu mới đồng ý cho cháu đi học đại học. Giờ đến kỳ đóng học phí rồi mà cháu không biết lấy đâu ra tiền, cứ thế này cháu phải bỏ học giữa chừng mất. Cô có cách nào giúp cháu không cô?” – Tôi nói với giọng sụt sùi và như van nài người phụ nữ đang bán nước trước cổng viện K.
Nhìn tôi từ đầu đến chân và nhận ra mấy ngày nay tôi vẫn lang thang trước cổng bệnh viện này, người phụ nữ mới cởi mở và nói với tôi bằng giọng đầy thương cảm: “Khổ thân, nhìn thế này thì chỉ có đi bán trứng là có nhiều tiền thôi chứ biết làm cái gì để kiếm tiền bây giờ?”
“Cháu cũng nghĩ chỉ còn cách đấy. Nhưng lang thang ở đây mấy ngày rồi mà không tìm được người cần mua trứng cô ạ” – Vừa nói mà trong bụng tôi vừa mừng thầm vì cuối cùng cũng sắp tiếp cận được đối tượng.
“Tìm được người mua đâu phải là chuyện dễ. Người bán thì đầy rẫy, còn đâu phải ai cũng có vấn đề về buồng trứng, cũng có tiền để mua đâu. Phải có đường dây cả đấy.” – Bà bán hàng nước ghé vào tai tôi nói nhỏ.
“Thế cô có biết ai môi giới chuyện này không cô? Cháu sắp phải đóng học phí rồi, đang cần tiền lắm.”
“Thôi được rồi, thấy cháu tội nghiệp quá nên cô mới chỉ cho đấy, chứ thông thường khó liên lạc được với chị này lắm. Nhiều người đi bán quá nên đánh động rồi, họ kiểm tra gắt gao hơn trước nhiều, mà vớ vẩn bị phát hiện còn đi tù cả lút đấy.” – Bà bán nước nói với vẻ mặt nghiêm trọng rồi móc trong túi ra chiếc điện thoại, tìm số và gọi cho một người nào đấy.
“Alô, Vân à, chị có đứa cháu gái đang học đại học, mà nhà nghèo quá, giờ còn chẳng có tiền đóng học nữa. Nó đang sợ phải bỏ học giữa chừng. Trông xinh xắn, trắng trẻo, khoẻ mạnh lắm. Em giúp cháu nó được không?” – Bà hàng nước xởi lởi nói qua điện thoại rồi ậm ừ vài ba câu sau đó cúp máy.
“Được rồi, cháu là may mắn lắm đấy. Không phải là người quen của cô là nó không dám nhận đâu. Nó cũng đang bị “soi” rồi. Bây giờ thế này nhé, cháu ngồi đây đợi một tí, khoảng 30 phút nữa nó sẽ qua đây gặp và nói chuyện với cháu.” Tôi tỏ ra mừng rỡ, gật đầu và rối rít cảm ơn bà bán nước.
Đúng 30 phút sau, một phụ nữ còn khá trẻ hớt hải chạy đến. Vừa nhìn thấy tôi ngồi đó, người phụ nữ nháy mắt hỏi cô hàng nước: “Cháu chị đây hả?” “Ừ, cháu chị ở quê mới lên đây học đấy. Em yên tâm, chị đảm bảo cho, không vấn đề gì đâu. Nó nghèo quá nên mới phải tính đến nước này, chứ còn trẻ vậy, ai muốn.”
Người phụ nữ quay sang tôi nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Em bao nhiêu tuổi? Có con chưa?” Tôi vừa mở miệng trả lời là 23 tuổi thì tiếp đó, bà bán nước vội nói chen vào: “Nó chưa có con, nhưng đang sống cùng bạn trai, phá thai 2 lần rồi.” Tôi đang tròn mắt ngạc nhiên trước câu khẳng định của bà hàng nước thì bà đã quay sang nháy mắt với tôi.
“Thế thì được, chứ nếu chưa quan hệ hay chưa có con thì khó, sợ chỉ mất công đi kiểm tra rồi chẳng được gì. Tin tưởng cô đây, chị nói giá luôn, 7 triệu 1 lần “chọc” nhé.”
“Sao ít thế chị? Em thấy người ta đi bán được ít nhất là 10 triệu 1 lần mà?”
“Xưa thôi em. Ngày trước thì bán còn được giá cao, chứ độ này nhiều người đi bán lắm, người mua lại ít nên không còn được như trước đâu. Em cũng chẳng được cao ráo cho lắm, khuôn mặt thì tàm tạm, được mỗi cái mác sinh viên, 7 triệu là ok rồi. Đồng ý thì đưa số điện thoại cho chị, có khách chị gọi liền.” Tôi giả bộ đắn đo, suy nghĩ một lát rồi ra vẻ miễn cưỡng đồng ý. Đọc số điện thoại của mình, sau đó tôi hỏi xin số điện thoại của người phụ nữ này.
“Em không cần biết đâu, có khách chị chủ động gọi cho em. Chị tên Vân, biết vậy là được rồi.” Nói rồi người phụ nữ đeo lại mắt kính, đứng dậy gật đầu chào tôi và bà bán nước rồi quay xe phóng đi.
“Nó phải kín thế đấy, không dám khinh xuất đâu, giờ người ta làm dữ lắm. Sinh viên đi bán đầy ra đấy nhưng chẳng mấy khi dám nhận, biết được thế nào. Thế nên cô mới bảo số cháu may. Nhìn cháu thế này, 7 triệu là được rồi. Thường thì chỉ những người cao trên 1m60, trắng trẻo, xinh xắn, khoẻ mạnh mới được giá 8 triệu thôi. Nhờ có cô nên được giá đấy. Giờ cháu cứ về đi, có khách nó gọi…”
Sinh viên đi “bán trứng”
Sau khi cảm ơn và chào bà hàng nước ra về, tôi mong ngóng điện thoại của “cò” Vân. Trái với suy nghĩ của tôi, ngay buổi tối hôm đấy “cò” Vân đã gọi điện từ số máy 0978231xxx. Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi, cò Vân bảo tôi đúng 9h sáng ngày mai phải có mặt tại bệnh viện Phụ sản TW để làm xét nghiệm, mang theo bản photo chứng minh nhân dân để làm thủ tục.
“Nhà cháu nghèo lắm, lại đông anh chị em. Thi đỗ đại học rồi nhưng phải van nài mãi bố mẹ cháu mới đồng ý cho cháu đi học đại học. Giờ đến kỳ đóng học phí rồi mà cháu không biết lấy đâu ra tiền, cứ thế này cháu phải bỏ học giữa chừng mất. Cô có cách nào giúp cháu không cô?” – Tôi nói với giọng sụt sùi và như van nài người phụ nữ đang bán nước trước cổng viện K.
Nhìn tôi từ đầu đến chân và nhận ra mấy ngày nay tôi vẫn lang thang trước cổng bệnh viện này, người phụ nữ mới cởi mở và nói với tôi bằng giọng đầy thương cảm: “Khổ thân, nhìn thế này thì chỉ có đi bán trứng là có nhiều tiền thôi chứ biết làm cái gì để kiếm tiền bây giờ?”
“Cháu cũng nghĩ chỉ còn cách đấy. Nhưng lang thang ở đây mấy ngày rồi mà không tìm được người cần mua trứng cô ạ” – Vừa nói mà trong bụng tôi vừa mừng thầm vì cuối cùng cũng sắp tiếp cận được đối tượng.
“Tìm được người mua đâu phải là chuyện dễ. Người bán thì đầy rẫy, còn đâu phải ai cũng có vấn đề về buồng trứng, cũng có tiền để mua đâu. Phải có đường dây cả đấy.” – Bà bán hàng nước ghé vào tai tôi nói nhỏ.
“Thế cô có biết ai môi giới chuyện này không cô? Cháu sắp phải đóng học phí rồi, đang cần tiền lắm.”
“Thôi được rồi, thấy cháu tội nghiệp quá nên cô mới chỉ cho đấy, chứ thông thường khó liên lạc được với chị này lắm. Nhiều người đi bán quá nên đánh động rồi, họ kiểm tra gắt gao hơn trước nhiều, mà vớ vẩn bị phát hiện còn đi tù cả lút đấy.” – Bà bán nước nói với vẻ mặt nghiêm trọng rồi móc trong túi ra chiếc điện thoại, tìm số và gọi cho một người nào đấy.
“Alô, Vân à, chị có đứa cháu gái đang học đại học, mà nhà nghèo quá, giờ còn chẳng có tiền đóng học nữa. Nó đang sợ phải bỏ học giữa chừng. Trông xinh xắn, trắng trẻo, khoẻ mạnh lắm. Em giúp cháu nó được không?” – Bà hàng nước xởi lởi nói qua điện thoại rồi ậm ừ vài ba câu sau đó cúp máy.
“Được rồi, cháu là may mắn lắm đấy. Không phải là người quen của cô là nó không dám nhận đâu. Nó cũng đang bị “soi” rồi. Bây giờ thế này nhé, cháu ngồi đây đợi một tí, khoảng 30 phút nữa nó sẽ qua đây gặp và nói chuyện với cháu.” Tôi tỏ ra mừng rỡ, gật đầu và rối rít cảm ơn bà bán nước.
Đúng 30 phút sau, một phụ nữ còn khá trẻ hớt hải chạy đến. Vừa nhìn thấy tôi ngồi đó, người phụ nữ nháy mắt hỏi cô hàng nước: “Cháu chị đây hả?” “Ừ, cháu chị ở quê mới lên đây học đấy. Em yên tâm, chị đảm bảo cho, không vấn đề gì đâu. Nó nghèo quá nên mới phải tính đến nước này, chứ còn trẻ vậy, ai muốn.”
Người phụ nữ quay sang tôi nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Em bao nhiêu tuổi? Có con chưa?” Tôi vừa mở miệng trả lời là 23 tuổi thì tiếp đó, bà bán nước vội nói chen vào: “Nó chưa có con, nhưng đang sống cùng bạn trai, phá thai 2 lần rồi.” Tôi đang tròn mắt ngạc nhiên trước câu khẳng định của bà hàng nước thì bà đã quay sang nháy mắt với tôi.
“Thế thì được, chứ nếu chưa quan hệ hay chưa có con thì khó, sợ chỉ mất công đi kiểm tra rồi chẳng được gì. Tin tưởng cô đây, chị nói giá luôn, 7 triệu 1 lần “chọc” nhé.”
“Sao ít thế chị? Em thấy người ta đi bán được ít nhất là 10 triệu 1 lần mà?”
“Xưa thôi em. Ngày trước thì bán còn được giá cao, chứ độ này nhiều người đi bán lắm, người mua lại ít nên không còn được như trước đâu. Em cũng chẳng được cao ráo cho lắm, khuôn mặt thì tàm tạm, được mỗi cái mác sinh viên, 7 triệu là ok rồi. Đồng ý thì đưa số điện thoại cho chị, có khách chị gọi liền.” Tôi giả bộ đắn đo, suy nghĩ một lát rồi ra vẻ miễn cưỡng đồng ý. Đọc số điện thoại của mình, sau đó tôi hỏi xin số điện thoại của người phụ nữ này.
“Em không cần biết đâu, có khách chị chủ động gọi cho em. Chị tên Vân, biết vậy là được rồi.” Nói rồi người phụ nữ đeo lại mắt kính, đứng dậy gật đầu chào tôi và bà bán nước rồi quay xe phóng đi.
“Nó phải kín thế đấy, không dám khinh xuất đâu, giờ người ta làm dữ lắm. Sinh viên đi bán đầy ra đấy nhưng chẳng mấy khi dám nhận, biết được thế nào. Thế nên cô mới bảo số cháu may. Nhìn cháu thế này, 7 triệu là được rồi. Thường thì chỉ những người cao trên 1m60, trắng trẻo, xinh xắn, khoẻ mạnh mới được giá 8 triệu thôi. Nhờ có cô nên được giá đấy. Giờ cháu cứ về đi, có khách nó gọi…”
Sinh viên đi “bán trứng”
Sau khi cảm ơn và chào bà hàng nước ra về, tôi mong ngóng điện thoại của “cò” Vân. Trái với suy nghĩ của tôi, ngay buổi tối hôm đấy “cò” Vân đã gọi điện từ số máy 0978231xxx. Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi, cò Vân bảo tôi đúng 9h sáng ngày mai phải có mặt tại bệnh viện Phụ sản TW để làm xét nghiệm, mang theo bản photo chứng minh nhân dân để làm thủ tục.
"Cò Vân" sau khi dặn dò tôi xong lại hối hả chạy đi chỗ khác |
Theo đúng lời hẹn, 9h sáng tôi có mặt tại cổng bệnh viện Phụ sản TW. Đứng chờ khoảng 10 phút thì thấy cò Vân xuất hiện, đi bên cạnh là một người phụ nữ khác độ tuổi 30.
“Sinh viên đấy chị ạ, trường Đại học Bách Khoa nữa cơ, thông minh và học giỏi cực kỳ. Nhưng nhà nghèo quá nên phải làm thế này để đóng tiền học phí. Khoẻ mạnh lắm, nên chị cứ yên tâm” – Cò Vân vừa chỉ vào tôi vừa cười nói.
Người phụ nữ nhìn tôi rồi mỉm cười lịch sự. Sau màn chào hỏi xong, cò Vân quay sang nói với tôi: “Bây giờ em đi cùng chị này vào bệnh viện gặp bác sỹ. Đưa bản photo chứng minh thư cho họ rồi làm thủ tục hiến trứng nhé. Sau đó đi làm các xét nghiệm, ok rồi thì cứ theo hướng dẫn của bác sỹ. Lúc nào xong thì ra đây, chị đợi sẵn ngoài này.”
“Sinh viên đấy chị ạ, trường Đại học Bách Khoa nữa cơ, thông minh và học giỏi cực kỳ. Nhưng nhà nghèo quá nên phải làm thế này để đóng tiền học phí. Khoẻ mạnh lắm, nên chị cứ yên tâm” – Cò Vân vừa chỉ vào tôi vừa cười nói.
Người phụ nữ nhìn tôi rồi mỉm cười lịch sự. Sau màn chào hỏi xong, cò Vân quay sang nói với tôi: “Bây giờ em đi cùng chị này vào bệnh viện gặp bác sỹ. Đưa bản photo chứng minh thư cho họ rồi làm thủ tục hiến trứng nhé. Sau đó đi làm các xét nghiệm, ok rồi thì cứ theo hướng dẫn của bác sỹ. Lúc nào xong thì ra đây, chị đợi sẵn ngoài này.”
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét