
Tôi xin chia sẻ về hoàn cảnh gia đình của người bạn thân như sau: Bác gái mất sớm, bác trai lập gia đình khác, Năm 1975 gia đình ly tán nên bác hai di tản ra nước ngoài. Hơn mười năm sau bác trai được đoàn tụ. Vì xa nhau lâu nên có những xung đột và bác trai đã trở về Việt Nam sống một mình. Tất cả chi phí đều do các con chung lo.
Bước vào tuổi gần 90 nhưng bác vẫn cần "chuyện đó", ôsin nào đến ở hầu như cũng bị sờ mó, nếu không bác sẽ kiếm chuyện đuổi thẳng tay (xin nhớ rằng bác gần 90 tuổi rồi).
Gia đình bạn tôi rất xấu hổ và nhục nhã, cuối cùng người em trai thông cảm chọn cách mướn người làm được cả 2 việc, từ đó ông sống rất yên ổn. Khoảng hơn 2 năm sau ông ra đi thanh thản bên cạnh người giúp việc (người giúp việc này lãnh lương 6 triệu/tháng, ăn uống và chi phí khác không kể. Chị này đã để dành hơn 200 triệu đồng).
Tôi muốn lên tiếng ở đây, một số đàn ông còn mạnh mẽ trong vấn đề sinh lý nên đối với hoàn cảnh gia đình bạn, không nhất thiết phải cưới hỏi, tuy nhiên để cho cụ tự do sống với người mà cụ có thể chia sẻ sinh hoạt hằng ngày.
![]() |
Ảnh minh họa |
Về người ôsin, bạn đã không thể dành giờ chăm sóc bố bạn được mà có người khác thay thế thì cũng nên đối xử chân tình và "bù đắp" hậu hĩ, tính lương hằng tháng để sau này bố bạn mất đi thì người ôsin kia có số tiền sống. Về xã hội bạn có thể giới thiệu " đây là bà A...B đang chăm sóc cho bố tôi .v.v...", không cần phải khai báo dài dòng để ai muốn hiểu sao thì kệ họ.
Trường hợp bạn tôi và bạn khác nhau chút vì một phần mướn người làm 2 việc nên họ chỉ làm vì bổn phận nên sòng phẳng, nhưng bố bạn có phần chọn lựa thiên về tình cảm nên hy vọng bạn nhìn ra vấn đề để đối xử với bà ôsin cách tốt đẹp, đầy nhân ái hơn. "Nếu không thay đổi được hoàn cảnh, tốt hơn là sống chung với nó" .
Chúc bạn nhanh chóng chấp nhận hoàn cảnh và được nhiều may mắn.
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét