.socials {float:left;display:block;width:32px;height:32px;background:url(http://i.imgur.com/lmSYJ.png) no-repeat;cursor:pointer;position:relative;margin:14px 0 0 30px} ul.reset,ul.reset li {display:block;list-style:none;padding:0;margin:0} ul.reset li {position:absolute} ul.reset li a {outline:none} a.comment-link:before{content:"7766";} #navbar-iframe { display: none !important;} #navbar-iframe { display: none;} xaydunghanoi.vn
News Update :

Mối tình của kẻ trộm và người bắt trộm

nissan viet nam


Ông Nguyễn (tên các nhân vật chính trong bài đã được đổi) nguyên là Xã đội trưởng xã Y, huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng. Gần 50 tuổi, ông là người đàn ông mẫu mực với vợ con, xóm làng. Ở cương vị một đảng viên, cán bộ chính quyền, ông được nhiều người vị nể vì bản tính nghiêm túc, thẳng thắn, đàng hoàng, nhiệt tình với công việc. Thế rồi trời xui đất khiến, ông phải lòng cô hàng xóm kém ông gần 20 tuổi. Mối tình vụng trộm này đã dẫn đến một vụ án bi hài đến mức khó tưởng tượng.

Mối tình của kẻ trộm và người bắt trộm (Kỳ 1)
Ông Nguyễn bị bắt trói và ngồi trên bộ bàn ghế này viết tường trình vì quan hệ bất chính.

Tín hiệu của tình yêu

Vào một đêm đầu tháng 6-2001, ông Nguyễn (SN 1954) trong lúc đi canh vườn phát hiện một bóng đen đang lúi húi trong vườn su hào nhà mình. Ông nghĩ đích thị là một tên trộm. Kẻ nào dám cả gan đêm hôm khuya khoắt vào trộm, phá vườn nhà một xã đội trưởng như ông vậy? Ông Nguyễn nhón nhẹ chân, núp sau mép mương quan sát rồi bất thình lình lao ra tóm cổ tên trộm. Ông chựng lại. Kẻ trộm là phụ nữ, đáng ngạc nhiên hơn lại là cô Thắm, hàng xóm chung ranh đất với nhà ông. Cô Thắm sợ run bần bật với những bó su hào tang vật còn nguyên trên tay: “Em xin anh nể tình làng xóm tha cho em. Ơn này em xin ghi nhớ và đền đáp”. Trái với ý định sẽ tri hô, nạt nộ, ra oai với kẻ trộm, ông Nguyễn chưng hửng trước lời thú tội nhẹ nhàng của cô Thắm. Ông buông tay cô rồi nói: “Thôi, cô về đi. Cầm luôn mớ su hào về nấu cho các cháu”. Cô Thắm cũng bất ngờ vì được tha quá dễ dàng, lòng thầm biết ơn ông Nguyễn vì đã không làm cô phải một phen bẽ mặt với chồng con, lối xóm. Ông Nguyễn giữ bí mật về vụ bắt trộm đó và chủ động giữ mối quan hệ bình thường với cô hàng xóm để cô đỡ ngại.

Khoảng hơn 10 ngày sau, ông Nguyễn đang chuẩn bị xe máy để ra thị trấn Liên Nghĩa (Đức Trọng) có công việc thì bất ngờ cô Thắm đi đến bảo:

- Tiện xe, bác cho em đi nhờ ra chợ mua ít đồ đạc?

Ông Nguyễn đồng ý. Trên đường đi, phần vì do đường cấp xã còn xấu nên khá xóc khiến cô Thắm thỉnh thoảng lại bị đẩy dúi về phía ông, phần thì hình như cô Thắm không e ngại cứ ngồi sát vào ông vậy. Một cảm giác nóng hổi, chếnh choáng len vào người ông Nguyễn làm ông thầm ao ước đoạn đường dài thêm ra. Lúc này cô Thắm mạnh bạo hơn, hai tay ôm nhẹ người ông Nguyễn, thỏ thẻ:

- Bác đúng là đàn ông vừa to vừa khỏe. Chả bù cho lão chồng em làm rẫy không được, làm chồng cũng không xong. Ước gì bác giúp em được hạnh phúc một lần.

Ông Nguyễn lảo đảo suýt nữa lạc tay lái. Ông không dám tin vào tai mình. Đúng là anh M., chồng cô ấy ốm yếu, trong khi Thắm thì cứ hơ hớ sức xuân. Thắm khi đó 28 tuổi (SN 1973), nghĩa là chỉ vừa hơn cô con gái đầu của ông vài tuổi. Khoảng cách này ở một xã nghèo vùng quê nó lớn lắm, nhất là khi ông Nguyễn đã lên chức ông ngoại. Ông đấu tranh dữ lắm trước lời chủ động... dâng tình của Thắm. Thời trai trẻ, ông Nguyễn khá đẹp trai, phong độ, con gái chủ động tấn công cũng nhiều. Nhưng cuộc sống lúc đó còn nghèo khó, ông chẳng dám yêu đương bạt mạng mà chỉ lo chí thú làm ăn, lao động. Một mối tình thơ dại đi qua không thành do ông chọn đi lính nghĩa vụ. Rồi sau đó ông gặp bà vợ chân chất, hiền lành của ông bây giờ. Gần 30 năm yên bề gia thất, vợ chồng ông có sáu mặt con, đứa lớn đã gả chồng, hai đứa kế tiếp đang tuổi cập kê. Nếu ông dính vào Thắm, việc lộ ra ông sẽ bẽ mặt lắm. Làm sao còn dám nhìn mặt vợ con, thông gia? Các con ông sẽ khó lấy chồng, lấy vợ. Nhưng ông lại thấy rằng hình như mình đã nghĩ quá xa. Trong đầu ông đầy những mâu thuẫn. Dường như đoán biết những cảm xúc của ông Nguyễn, Thắm tiếp tục thăm dò:

- Thôi, em bạc phước, số phận của em nó vô duyên nên em phải chịu, bác khỏi phải suy nghĩ gì nhiều. Chỉ tiếc cho bác cả đời chiu chắt với vợ con, chẳng dám hưởng thụ. Chị nhà thật có phước quá!

- Phước đức gì đâu em. Anh cũng chỉ là một con người, đâu phải thần thánh.

- Không thần thánh thì sợ gì nào? Với lại, em từng hứa sẽ đền ơn anh (Thắm đã đổi cách xưng hô) vụ “ghé thăm” vườn su hào... Nếu anh từ chối, mất quyền lợi ráng chịu, sau này đừng ân hận - Thắm tiếp tục ỡm ờ, vừa thử tài quyến rũ của mình vừa bộc lộ bản năng của người đàn bà mạnh mẽ.

- Vụ su hào em nhắc làm gì. Anh không đòi em phải trả nợ đâu. Có chăng là tình cảm đôi ta thôi. Nhưng nãy giờ anh chở em đi, lỡ có người thấy. Thôi em vào chợ mua sắm, anh đi công chuyện, anh sẽ nhớ lời đề nghị của em.

Ông Nguyễn đã không còn phân vân điều gì nữa. Dù rất muốn “đi ngang về tắt” với cô Thắm sáng hôm ấy nhưng ông đành chờ cơ hội khác, sắp đặt kỹ càng hơn. Chợ trung tâm huyện đã ở trước mặt, ông Nguyễn miễn cưỡng dừng xe để Thắm bước xuống.

Vì hai nhà ở sát nhau nên họ nhiều lần giáp mặt, song trong ý thức của ông Nguyễn thì cô Thắm này chẳng hề có ấn tượng gì tốt đẹp với ông cả. Thậm chí mỗi lần hàng xóm có chuyện không vừa ý, vợ con ông kể lể, càm ràm những việc nhỏ mọn của cô Thắm, ông không nói gì nhưng nghĩ thấy cũng bực. Chẳng qua chỉ là vợ chồng cô ấy đáng tuổi con cháu nên nhà ông không muốn đôi co qua lại. Như cái vụ ông mua một máy phát điện nhỏ rồi dẫn nước từ trên núi xuống chạy máy. Đường ống dẫn nước này chạy nhờ qua vườn nhà Thắm. Cô ta lại tỏ ra ganh tị nên đã nhiều lần lấy đá chèn ngang đường ống khiến nước tắc, điện trong nhà ông cũng tắt luôn. Các con ông Nguyễn phải ra giải tỏa, cãi nhau với Thắm một trận. Mỗi lần như vậy, chỉ khi ông Nguyễn lên tiếng, Thắm mới thôi. Gần đây chuyện này lại lặp lại, cụ thể là sau lần cả hai đi chợ chung về. Lần này Thắm làm (chẹn ống nước) vì mục đích khác. Bởi vậy có lần vào buổi tối, Thắm lén làm điều xấu khiến những đứa con ông Nguyễn đang xem tivi bị cúp điện đã giận dữ muốn ra cãi nhau. Ông Nguyễn cản lại: “Để cha ra”.

Ông Nguyễn đi ra vườn, Thắm đã chờ sẵn, miệng dẩu lên nhõng nhẽo:

- Em biết thế nào anh cũng ra mà. Tắt điện là tín hiệu để mình gặp nhau, anh nhé!
Ông Nguyễn cầm tay Thắm:

- Có nhiều cách mà. Đâu cứ nhất thiết em phải phá ống nước.

Thắm ngả đầu vào vai ông. Cuộc tình vụng trộm của họ được bắt đầu như thế...

Tình cảm leo thang

Sau lần vụng trộm đầu tiên, ông Nguyễn thường xuyên nghĩ đến Thắm và quên phắt bà vợ cùng lứa tuổi vẫn kề bên. Từ nhà đến cơ quan làm việc hay lên nương rẫy, ông Nguyễn thấy mọi ngả đường như nở hoa trước mặt. Cuộc sống sao bỗng vui tươi, rộn ràng quá đỗi làm ông trẻ ra mấy tuổi. Cô Thắm mỗi đêm về thì quay bên nọ, trở mình bên kia rất khó ngủ. Có đêm, cô bực mình ôm gối sang ngủ với con, chẳng muốn gần anh chồng ốm đang khò khò say giấc. Những âm mưu toan tính làm sao để họ có dịp được ở bên nhau một đêm trọn vẹn, đích thực cứ lớn dần. Ông Nguyễn có một cái rẫy khá rộng, cách nhà khoảng ba cây số. Khác với trước đây, ông thường thoái thác việc nhà cho vợ con vì bận công việc chính quyền. Nhưng gần đây, ông chợt nghĩ đến cái rẫy với tất cả sự háo hức: đó thật là nơi lý tưởng làm chốn hò hẹn của hai người. Cả hai sẽ tha hồ tâm sự mà không lo bị phát hiện.

Một hôm, trời vẫn còn mờ tối, ông Nguyễn đã hối vợ chuẩn bị cho ông đi rẫy. Nghĩ chồng thương vợ thương con, lo làm ăn, vợ ông Nguyễn chẳng nghi ngờ gì, vội dậy sớm sắp đồ đạc cho chồng. Ông hăm hở đến ngã ba rừng, Thắm đã đợi sẵn. Cô xách theo 6 hột vịt lộn, 6 lon nước tăng lực hiệu bò húc; còn Nguyễn thì được vợ chuẩn bị cho phần cơm trưa. Họ đi bên nhau trên con đường mòn hoang vu, người này nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của người kia. Lâu lâu họ lại liếc nhìn nhau đầy ngụ ý. Đến rẫy nhà Nguyễn, cả hai hì hục khiêng bốn tấm gỗ bìa ráp lại làm giường, sau đó yêu nhau cuồng loạn, rồi nạp năng lượng mang theo và lại yêu nhau... Cả hai bị cuốn vào mê trận tình yêu, say sưa quên trời đất. Sau dịp đó, họ tìm mọi cách để gặp nhau. Thậm chí, khi chồng và các con vắng nhà, Thắm gọi luôn Nguyễn qua nhà mình. Cả hai không còn biết sợ hãi điều gì nữa. Nhưng “đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, Nguyễn không thể ngờ hạnh phúc muộn màng mình đang được hưởng có mầm mống của tai họa...


..............

Mối tình của kẻ trộm và người bắt trộm (Kỳ 2)
Chiếc giường giăng bẫy tình ở nhà Thắm sau là hiện trường vụ án.

Họ vụng trộm quan hệ nhưng không thể ngờ hạnh phúc muộn màng mình đang được hưởng có mầm mống của tai họa...


Tối hôm trước, Thắm đang suy nghĩ cách nào để tách chồng ra, gặp Nguyễn cho thỏa niềm mong nhớ, bỗng chồng Thắm bàn với vợ: “Ngày mai vợ chồng mình đi rẫy, em chuẩn bị thêm gạo, thức ăn, anh sẽ ở lại trong rẫy ít ngày”. Thắm như mở cờ trong bụng, hỏi vài câu lấy lệ rồi xăng xái đi chuẩn bị lương thực cho chồng. Ngày 25-8-2001, Thắm cùng chồng đi rẫy (rẫy của Thắm ở gần rẫy nhà Nguyễn). Hai vợ chồng làm lụng đến xế chiều thì chồng Thắm bảo: “Em về trước đi, anh ở lại rẫy một hai hôm sẽ về sau”. Chỉ chờ có vậy, Thắm vội cất dụng cụ lao động của mình và dọn dẹp loanh quanh chòi rẫy, vờ quan tâm dặn dò chồng: “Anh nhớ nấu cơm ăn cho tử tế nhé, chú ý sức khỏe không nằm vật ra đấy lại khổ mẹ con em”.

Nói đoạn, Thắm bước nhanh về phía rừng, đến một gốc cây lôi ra chiếc túi nylon có 10 trứng vịt lộn và 2 lon tăng lực. Đây là phần quà Thắm giấu chồng để dành cho Nguyễn. Rất may chúng còn nguyên vẹn, thơm ngon. Thắm đi về phía đồi Dầu, Nguyễn đang chờ Thắm ở chòi rẫy nhà mình. Cả hai bên nhau suốt 6 giờ liền. Đến 22 giờ, Thắm đòi về, Nguyễn khoác khẩu tiểu liên M16 đưa Thắm về. Sau màn chia tay lưu luyến với nhân tình, Thắm gõ cửa nhà. Bà mẹ chồng đang ngủ ngồi dậy lục đục mở cửa. Thấy Thắm, bà hết sức ngạc nhiên: “Thằng M. đâu? Sao khuya như vầy mới về?”. Thắm vờ gập mình ôm bụng nhăn nhó: “Ảnh ở lại giữ bắp trên rẫy, kêu con về coi mạ và cửa nhà. Con về dọc đường đau bụng quá, vừa đi vừa nghỉ. May mà lết về được tới nhà”.

Bà mẹ chồng chưa hiểu sự thể thế nào nên im lặng theo dõi. Thấy con dâu không có biểu hiện của người bị đau bụng dữ dội như cô vừa nói, bà sinh nghi đến mất ngủ. Hôm sau, khi M. từ rẫy về, bà đã kể hết cho con trai nghe, M. muốn phát điên vì ghen. Nhớ lại thái độ bất thường của vợ gần đây, cộng với việc ông hàng xóm mỗi lần gặp anh hình như ngượng ngập, không tự nhiên như hồi trước, M. linh tính chuyện vợ ngoại tình là sự thật. Anh ta lôi vợ ra tra khảo, hết dụ dỗ ngon ngọt lại hăm dọa đánh đập. Lúc đầu Thắm còn cố cãi, một hồi đuối lý phải nhận bừa là bị ông Nguyễn bắt, lôi vào rừng cưỡng hiếp. M. gầm lên vì giận dữ, đánh vợ một trận tơi bời. Lỡ đà, Thắm một mực cho rằng cô cũng rất đau khổ vì bị ông Nguyễn làm nhục. Cô muốn giữ hạnh phúc gia đình. Một toan tính len vào đầu M., anh ta dịu giọng: “Nếu cô còn muốn làm vợ tôi thì phải giúp tôi trị tội lão già ấy”. Thắm chấp nhận. Trong phút chốc, cô ta quên phắt mối tình tội lỗi kéo dài hơn hai tháng với ông hàng xóm mà cô ta chính là kẻ chủ động lả lơi, mời gọi.

Chuyện bên nhà Thắm om sòm nhưng ông Nguyễn chẳng hề hay biết mà vẫn nhấm nháp cảm xúc ngọt ngào của tình yêu Thắm mang lại. Sáng 29-8-2001, theo kế hoạch của chồng đã vạch ra, Thắm đưa các con sang gửi nhà một người bà con, sau đó đi gọi các anh Vui, Hiền (là em và cháu M.) đến nhà Thắm họp cùng M., Hoàng (anh ruột M.), Pháp (em ruột Thắm). Tất cả thống nhất “phải dạy cho lão Nguyễn một bài học”, sau đó tan hàng, chờ giờ hành động.

Đến 18 giờ 30 cùng ngày, khi cả nhà ông Nguyễn đang ăn cơm thì Thắm đội một thùng lúa bước vào: “Nhờ hai bác xay hộ em thùng lúa, nhà hết gạo rồi”. Nhà đang mất điện, ông Nguyễn hì hục khởi động máy nổ, bà vợ cầm bó đuốc soi cho chồng. Lúc Nguyễn đang đứng cạnh máy chà gạo, Thắm thì thầm: “Hôm nay nhà em đi vắng cả, tám giờ anh sang nhé? Nhớ đi theo đường bờ ao để chó không sủa”.

Thắm nói mà không quên nheo mắt rất tình tứ khiến ông Nguyễn thấy lòng lâng lâng như trên mây, chẳng hề ngờ tai ương trước mặt. Cơm tối xong, Nguyễn nói với vợ:

- Tôi đi công việc, bà với sắp nhỏ cứ đóng cửa ngủ trước.

Nguyễn ra ngõ rồi vòng vào vườn nhà Thắm. Thắm đứng sẵn ở sân. Nguyễn nói: “Vào nhà bếp cho nhanh, tối nay anh không ở lâu với em được”. Thắm năn nỉ: “Bữa nay anh sao thế? Chồng con em đi mai mới về. Vào buồng cho thoải mái đi anh”. Vừa nói, Thắm vừa kéo Nguyễn theo.

Nguyễn hơi ngần ngại, Thắm bồi thêm một tiếng ngọt ngào: “Chiều em đi anh!”. Nguyễn bước theo dù tâm trạng hồi hộp. Trong buồng có hai chiếc giường đôi, một chiếc trải chiếu hoa mới. Khác với mọi lần hai người gặp nhau vội vàng, hôm nay Thắm đòi hai người phải cởi bỏ hết y phục. Nguyễn ngờ ngợ định dừng lại nhưng không làm chủ được mình. Thắm đằng hắng hai tiếng, tai họa ập xuống đầu Nguyễn.

M., Hoàng, Vui, Hiền, Pháp đã phục chờ Nguyễn trước đó hơn nửa giờ. Khi nghe tiếng đóng cửa buồng đánh sầm của Thắm, cả bọn đã chuẩn bị. Đến khi nhận được tín hiệu, cả bọn ập vào như cơn lốc. Cả năm người cùng chĩa đèn pin vào giường hét lên: “Nằm im!”. Cùng lúc, áo quần của Nguyễn bị M. đá phăng xuống đất. Nguyễn bị bắt quả tang đang ngoại tình với vợ M., ê chề, khiếp hãi. Thắm được mặc lại áo quần, còn Nguyễn sau khi ăn nhừ một trận đòn hội đồng bị lôi ra phòng khách.

Những người bắt ghen đã dùng sợi dây cột gàu xách nước, dây thun cột hàng trói Nguyễn lại trong tình trạng không có quần áo và bắt quỳ dưới đất. Giấy bút được lấy ra. Nguyễn và cả Thắm phải viết tường trình về quan hệ bất chính. Riêng Nguyễn phải viết đã hiếp dâm Thắm. Nguyễn lạy lục van xin, đám người kia không chịu và tiếp tục thay nhau đánh đập. Từ 20 đến 22 giờ, trong tình trạng thê thảm như vậy, Nguyễn phải viết bốn tờ tường trình. Nguyễn kể lại sự thật mối quan hệ của mình với Thắm, không nhận tội hiếp dâm dù bị đánh đập rất dữ. Đến gần nửa đêm, đám người bắt ghen đi gọi Bí thư Đảng ủy xã đến chứng kiến. Thấy thảm cảnh của Nguyễn, ông bí thư yêu cầu cởi trói và cho Nguyễn mặc quần áo vào. Những người kia không chịu và đòi Nguyễn phải bồi thường danh dự cho gia đình mình cùng với thiệt hại về tài sản do M. nổi ghen đập phá. Trước đây, M. có mua của Nguyễn một xe Cub 70 với giá 6,5 triệu đồng chưa trả tiền, nay M. buộc Nguyễn phải viết giấy rằng đã nhận đủ tiền bán xe. Nguyễn không còn con đường nào khác là phải viết giấy theo yêu cầu của họ. Vẫn chưa thỏa lòng tham, đám người kia buộc Nguyễn phải viết luôn giấy giao chiếc xe Dream Nguyễn vẫn thường đi và chiếc máy xay xát của nhà ông cho chúng. Nguyễn vẫn cắn răng chấp thuận. Nhưng chúng sợ vợ Nguyễn không đồng tình nên qua đập cửa mời chị sang nói chuyện. Chị Nguyễn đau khổ muốn quỵ xuống khi thấy ông chồng vốn là xã đội trưởng oai vệ, mạnh mẽ của mình đang chịu nhục hình. M. dằn những trang giấy Nguyễn thú nhận thông dâm với Thắm và giấy nhận nợ tài sản trước mặt chị Nguyễn, đe dọa: “Nếu bà không đồng ý giao tài sản, chúng tôi sẽ khiêng chồng bà ra chợ bêu riếu...”. Chị Nguyễn nuốt nước mắt vì thương, vì giận chồng. Chị chấp nhận yêu cầu của chúng để cứu chồng. Kế hoạch thành công ngoài sự mong đợi, những kẻ cưỡng đoạt tài sản hô nhau thịt gà ăn mừng. Khi nấu nướng xong, chúng dọn ra giữa nhà đánh chén tưng bừng và bắt Nguyễn quỳ ngay bên mâm rượu của chúng để nghe những lời mỉa mai, châm chọc. Xen vào đó, có đứa lại thốt lên những câu khiêu khích tỏ vẻ thương hại ông. Đau nhất là việc Thắm đã lộ rõ bản mặt. Lúc đầu M. cũng vờ la mắng, đánh đập Thắm, đến lúc buộc được ông Nguyễn đồng ý giao cả hai chiếc xe và máy xát lúa cho chúng, thấy chẳng cần đóng kịch nữa, Thắm công khai tham gia trò chơi tra tấn dã man ông Nguyễn. Thi thoảng chị ta liếc nhìn Nguyễn tỏ vẻ ái ngại, ăn năn. Nguyễn cố kìm nén trước những lời thóa mạ của đám người trước mặt.

Tiếng gà gáy canh hai, cả bọn đã say bét nhè, phần cảm thấy đã quá thỏa mãn, no đủ với cuộc trả thù và bóc lột ông Nguyễn, anh em nhà M. cởi trói, vứt quần áo trả cho ông. Được thả ra, ông Nguyễn nhục nhã bước về trước sự hả hê của anh em, chú cháu nhà M. Nguyễn lê từng bước chân khó nhọc. Con đường này đã mấy lần ông đi qua, cảm giác trước đây và lúc này sao một trời một vực. Cái may mắn nhất chính là bóng đêm đang chia sẻ với tâm trạng của ông. Sương đêm táp vào mặt khiến ông tỉnh táo hơn và cảm thấy cay đắng. Kết cục quá bi thảm giống như cơn ác mộng mà ông không thể hiểu nổi mình đã trải qua bằng cách nào. Nguyễn bước thật nhanh, trong đầu ông vừa nung nấu một ý đồ đen tối: “Tất cả sẽ kết thúc để rửa mối ô nhục này!”.

...........

Mối tình của kẻ trộm và người bắt trộm (Kỳ cuối)
Quả lựu đạn đã nổ trong cái ao trước sân nhà Thắm.


Bị trả thù, bóc lột và làm nhục vì tội "ngoại tình", trong đầu ông Nguyễn nung nấu một ý đồ đen tối: “Tất cả sẽ kết thúc để rửa mối ô nhục này!”.


Kết thúc như phim

Căn nhà thanh vắng, ông Nguyễn ngồi gục đầu dưới ánh đèn vàng vọt. Ông vừa phải chịu một cuộc tra tấn thể xác và danh dự tàn nhẫn nhất mà 50 năm làm người chưa bao giờ ông có thể nghĩ tới. Gà trong chuồng vỗ cánh phành phạch, te te gáy báo hiệu trời sắp sáng. Ông cảm thấy đau khổ và sợ hãi bởi cảm giác phải đối mặt với một ngày mới với những điều khủng khiếp sẽ được loan ra từ bia miệng thiên hạ.

Ở nhà, vợ ông Nguyễn nằm úp mặt vào tường rấm rứt khóc nấc nghẹn ngào. Bà trách chồng sao đổ đốn để cửa nhà tan nát. Trong buồng, những đứa con ông Nguyễn đã ngủ. Nhưng ông không dám chắc chúng đã thật sự ngủ chưa? Hơn hai tháng nay, lần đầu tiên ông Nguyễn tự xỉ vả mình: làm chồng, làm cha như ông thật chẳng ra thể thống gì! Trong căn phòng hạnh phúc của vợ chồng ông, bà Nguyễn đã thôi không khóc, bà hoàn toàn tha thứ cho chồng, mong ông đừng nghĩ quẩn mà sự việc càng vỡ lở ra, bản thân bà cũng chẳng thể ngẩng mặt nhìn họ hàng, lối xóm. Nhưng cất lời nào với ông lúc này cũng khó quá. Ông Nguyễn không dám lại gần vợ, se sẽ ngồi xuống bộ ghế da ngoài phòng khách. Nỗi nhục, uất ức trỗi lên, ông vào buồng xách khẩu súng AR15 định sang nhà M. nói chuyện, nhưng vợ ông giằng lại.

Đến 3 giờ 30 sáng, ông Nguyễn không tài nào ngủ nổi. Các vết thương do bị đánh đập bắt đầu hành hạ ông, thế nhưng nỗi đau trong tâm hồn còn lớn hơn. Người ông run lên, rã rời, đau nhức và sốt trong những toan tính, dằn vặt. Cuối cùng ông chọn viết thư tuyệt mệnh. Ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi viết xong thư. Ông nghĩ rằng chỉ có cái chết mới có thể gột rửa được sai lầm và những ê chề. Nhưng ông không thể chết khi chưa rửa được mối nhục. Không để vợ biết, ông Nguyễn xách súng và cầm 1 quả lựu đạn sang nhà M. Đến giữa sân, ông nghe rõ tiếng vợ chồng M. đang cãi nhau, ông đập cửa, giọng lạc đi vì phẫn uất: “Vợ chồng mày ra đây tao nói chuyện. Có muốn chết thì cùng chết luôn. Chúng mày quá lắm!”. Tiếng cãi nhau trong nhà im bặt. M. đứng sát cửa nói vọng ra: “Ông về đi, có gì mai tính”.

Trong đầu đang ngùn ngụt ý chí muốn trả thù, Nguyễn giật cửa xông vào. Đoán trước sự việc nên M. đã chuẩn bị một cây gậy, ông vừa ló đầu vào đã bị tấn công ngay. Nguyễn tránh được, đồng thời móc quả lựu đạn từ túi quần ra nói với M.: “Tao với mày chia đôi trái lựu đạn này” và ném về phía M., M. chụp được ném mạnh ra phía bờ ao, cách khoảng 30m thì lựu đạn nổ và M. vùng bỏ chạy ra ngoài vườn. Nguyễn bắn một phát súng chỉ thiên rồi cầm súng chạy vào nhà, giơ súng bắn một phát vào chân trái Thắm lúc này đang run lẩy bẩy, lúi húi trốn ở khe hở giữa hai chiếc giường. Nghe tiếng súng nổ trong nhà, M. chạy vào liền bị Nguyễn bắn trúng một phát vào bả vai trái. Hiền là cháu M. kịp chạy ra ngoài tri hô cầu cứu. Gây án xong, Nguyễn xách súng chạy vào rừng lẩn trốn.

Kể từ lúc tiếng nổ phía bờ ao nhà Thắm và liền sau đó là hai phát súng nổ thì cả xóm đã bị đánh thức, vùng dậy đổ xô đến nơi kinh động. Nhanh chân nhất vẫn là những người phụ nữ tảo tần thức khuya dậy sớm. Chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ hai gia đình ông Nguyễn và vợ chồng M. - Thắm có chuyện xích mích hàng xóm. Nhưng kẻ ranh ma thì nghĩ ngay rằng việc ông xã đội trưởng xách súng bắn vợ chồng M. chắc là to chuyện rồi. Có khi là “tình tay ba” cũng nên. Tin đồn này nhanh chóng loan ra, nhanh đến nỗi khi trời vừa hừng sáng thì người dân biết chuyện kéo đến chật cứng quanh khu vực, đường ngõ dẫn vào nhà ba “nhân vật chính”. M. và Thắm đã được người thân đưa đến bệnh viện cấp cứu. Bà Nguyễn lại một phen chết đứng vì chồng. Nghe phong thanh ông đã bỏ chạy vào rừng, bà như ngồi trên đống lửa. Biết tìm ông nơi đâu hay khi gặp chỉ còn là một cái xác? Nếu thật thế thì bà cũng chết mất vì gánh nặng quá lớn ông để lại. Trong nhà ông Nguyễn, cửa đóng kín mít chỉ có công an, chính quyền mới được vào làm việc. Bên nhà M. thì “căng” hơn. Vì đây là hiện trường vụ giết người bằng lựu đạn và súng nên việc bảo vệ hiện trường rất nghiêm ngặt. Lực lượng công an ba cấp xã, huyện, tỉnh đã có mặt và đang cắt cử người chặn đứng những “làn sóng” người hiếu kỳ đang chen lấn, xô đẩy vào xem. Họ không ngớt lời bàn tán, bình phẩm khiến khu vực này rất “nóng”. Dưới sự chỉ đạo của lãnh đạo CA huyện và Phòng CSHS CA tỉnh, việc truy bắt và bảo vệ ông Nguyễn cùng gia đình cũng được triển khai linh hoạt, khéo léo. Một số người là anh em, họ hàng với vợ chồng M. đánh tiếng đe dọa, nếu vợ chồng M. - Thắm có mệnh hệ gì sẽ lấy mạng cả nhà ông Nguyễn. Đám người kích động cũng được cán bộ chức năng theo sát hoặc mời về trụ sở ủy ban xã làm việc.

Về phần ông Nguyễn, sau khi đã bỏ trốn lên rừng, ông chọn một cây gỗ to, vứt súng rồi nằm vật xuống, mặc cho người lấm lem đất, chân tay bị cây, gai cào xước. Thật lạ, bao cảm giác sợ hãi, lo lắng biến đâu mất, chỉ thấy lòng nhẹ bẫng. Hình như nỗi sợ, nỗi lo lớn quá khiến ông mất cảm giác. Ông Nguyễn bị lên cơn sốt nặng. Sống hay chết với ông bây giờ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cơn khát nước làm ông chợt bừng tỉnh. Ông muốn cầm súng kết liễu đời mình. Nhưng rồi nghĩ rằng việc đã xảy ra, ai cũng biết hết cả rồi, có chết cũng chẳng rửa hết nhục, phải đứng dậy mà sống và đối mặt với việc mình làm, phải trả nợ đời, trả nợ vợ con và đối mặt với pháp luật...

Ngày mai trời lại sáng

Mặt trời đã chênh chếch ngả ánh nắng chiều, suốt hơn 10 tiếng đồng hồ dằn vặt, đấu tranh với chính mình giữa rừng vắng, ông Nguyễn bụng đói cồn cào. Ông hoa mắt, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cậu con trai 17 tuổi đang gọi: “Bố ơi!”. Nguyễn ôm chầm lấy con, ăn ngấu nghiến hết phần cơm mà vợ đã chuẩn bị cho ông. Tình yêu thương với vợ con trong lòng ông bỗng chợt lớn đến khó tả, nhất là khi ông nghe cậu con trai nói rằng: “Cả nhà không ai trách giận gì bố, chỉ mong bố đừng nghĩ quẩn kẻo chúng con mồ côi”. Cậu con trai cũng nói rằng các chú công an đã bảo vệ và đồng ý cho con đi tìm gặp bố. Nguyễn khóc nói với con ý định ra đầu thú của mình. Ông nhắn với người nhà xin gặp đồng chí Nguyễn Phú Chuyển - khi đó đương nhiệm chức Phó CA huyện, phụ trách cảnh sát (hiện là thượng tá - Trưởng CA huyện Đức Trọng) - bố trí lực lượng CA lên khu đồi cách UBND xã khoảng 4km cho Nguyễn về đầu thú, bởi Nguyễn sợ bị anh em, họ hàng nhà M. - Thắm trả thù. Đích thân đồng chí Nguyễn Phú Chuyển đã lái xe U-oát cùng một số chiến sĩ CA lên đưa ông Nguyễn về. Cả ngàn người dân hiếu kỳ vẫn “bao vây” trụ sở UBND xã, chờ tin bắt ông Nguyễn. Do vụ án thuộc thẩm quyền cấp tỉnh, CA tỉnh Lâm Đồng sau đó đã ra quyết định khởi tố, bắt giam Nguyễn về hai tội “giết người” và “sử dụng trái phép vũ khí quân dụng”.

Sau khi bị bắn, vợ chồng M. được đưa đến bệnh viện cấp cứu và điều trị vết thương. Hậu quả, Thắm bị cắt cụt 1/3 cẳng chân trái, tỷ lệ thương tật 51%. M. bị gãy nát 1/3 trên xương cánh tay trái, dập nát cơ vai trái, tỷ lệ thương tật 33%. Tổng chi phí điều trị hết hơn 12 triệu đồng. Vợ ông Nguyễn đã bồi thường một phần.

Ngày 6-9-2002, sau đúng một năm các cơ quan bảo vệ pháp luật tiến hành làm rõ vụ án, TAND tỉnh Lâm Đồng đã đưa vụ án ra xét xử, do thẩm phán Hoàng Trình làm chủ tọa. Tại tòa, ông Nguyễn khai rằng: rất giận Thắm nhưng do đã từng có tình cảm sâu đậm nên mặc dù có thể lấy mạng Thắm nhưng ông chỉ bắn vào chân. Còn về trái lựu đạn phát nổ ở bờ ao, ông Nguyễn khai rằng ông không chủ định dùng lựu đạn giết người mà do khi móc lựu đạn từ túi quần ra, chốt lựu đạn bị vướng vào túi quần nên tuột khỏi tay ông. Tuy nhiên, HĐXX cho rằng ông không thành khẩn. Tại một bút lục hồ sơ thể hiện rõ ý chí giết vợ chồng M. rồi tự sát của ông cùng câu nói khi ông rút lựu đạn ném về phía M.: “Tao với mày chia đôi trái lựu đạn này”. HĐXX tuyên phạt bị cáo Nguyễn 12 năm tù về tội giết người, 3 năm tù về tội sử dụng trái phép vũ khí quân dụng. Tổng hợp hình phạt là 15 năm tù.



Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:

xaydunghanoi.vn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

© Copyright New | Kiến thức -Thủ thuật - Giải pháp công nghệ 2010 -2011 | | Powered by Blogger.com.
Trang web này hổ trợ tốt nhất với trình duyệt Mozilla Firefox, Nếu không xem được trang web trong Internet Explorer, hãy thử laị với Mozilla Firefox