_Sao mày lại ở đây?_ 2 người cùng đồng thanh
Đúng lúc đó nó chạy ra với 1 gương mặt k thể hớn hở hơn còn hắn thì chết sững khi nhìn thấy nó rồi:
_ Tới nhanh vậy? Đã ăn uống gì chưa?_ Nó kéo Vinh vào nhà
_Ăn rồi người ạ. K ăn có mà lại chẳng bị mày đá ra khỏi cửa _ Vinh bĩu môi nhìn nó
_Haha, biết thế là tốt đấy_ Nó cười toe toét
_Truyện, tao ma!! Um, xem nào…. Rồi ăn mặc được rồi, ok. Mày nhở vả tốt đấy, xong vụ này tao sẽ đãi mày 1 bữa em, ok _ Vinh nhìn nó từ đầu đến chân 1 lượt rồi gật đầu hài lòng
Nó bây h khắc hẳn lúc hắn gặp nó lần đầu tiên hay lúc nó mới về nhà nhiều lắm. Tóc nó h được giải thoái khỏi cái mũ le che kín cả gương mặt là kiểu tóc vic đấy cá tính. Gương mặt nó kì thật chẳng phải là của mĩ nhân gì cả nhưng nó sở hữu 1 làn da có thể được coi là trắng nên cũng k thể nói nó là 1 con nhỏ xấu xí ; nó đơn giản k xinh k đẹp k có gì được gọi là quá đặc sắc cả. Mó khoác trên mình bộ đồ khá giản dị có 1 chút nữ tính với 1 chiếc áo ba lỗ xanh và quần jean đen đi dôi giầy cao gót 7 phân. Trông nó khá cá tính nhưng k hề làm lộ liễu bản thân mình quá như những cô nàng khác…. Đặc biệt là nó h khác hoàn toàn 1 Thái Hoàng Nhật Linh ngày trước mà hắn biết……
_Xì, đi ăn kem thôi sao? Phải xem phim nữa k tao ở nhà cho mày đi mà tự sử với bọn đó đấy_ Nó bĩu môi
_Rồi, con xin mẹ. Nuôi mày còn khổ hơn nuôi người yêu à_ Vinh nói k quên lườm nó
_haha, khổ sao bằng nuôi người yêu được chứ? Làm gì có người yêu nào thoải mái như tao chứ hả, thương mày lắm nên 1 tuần mới bắt mày đãi ăn có 1 bữa k à _ nó cười toe toét, vỗ vai Vinh đắc trí
_Xì, 1 bữa ăn của mày bằng 10 bữa của người ta luôn à! À mà này quên mất tại sao thằng Mạnh lại ở nhà mày thế này? _ Vinh quay lại nhìn Mạnh hỏi
_Sời, tao nhặt tên này về nuôi trông nhà đấy_ Nó phẩy phẩy tay nói như đúng rồi
_Hả? _ Vinh nghệt mặt
_Hừ, vớ vẩn. Tại tao qua uống say quá vô tình gặp nhỏ thôi. Sao vậy ?_ Mạnh khẽ nhíu mày nhìn Vinh
_Ờ, cũng k có gì nhưng mà tao tưởng mày hôm nay cũng đi party cơ mà sao h vẫn còn ở đây thế?_Vinh hỏi
_Hả, party gì cở? _ Mạnh nghệt mặt k hiểu ý Vinh định nói gì
_Chậc, chẳng phải hôm nay thằng Kiệt nó mở party tại bar sao? Nó còn bắt tất cả phải mang người yêu đi còn gì nữa _ Vinh thở dài nói
_À… ừ quên mất. Chết tiệt, còn phải đi mua quần áo nữa _ Mạnh gãi đầu mệt mỏi
Nó nhìn hắn đang vò cái đầu của mình rồi tung lên k khác gì tổ quạ mà khẽ nhăn mặt. Mở ví, nó ném cái chìa khóa xe cho hắn, vẫn cái điệu bộ lạnh lùng, nó nói:
_Lấy xe tui mà đi
Nó nói Mạnh mới nhớ là hắn hôm qua say quá nên vứt xe ở bar mà đi bộ chứ k có lái xe à, dù gì thì hắn cũng yêu cái mạng của mình lắm chứ. Hôm quá uống nhiều cũng là vì nó thế mà k dưng lại đụng ngay phải nó thực k biết là nó với hắn là vô duyên hay là có duyên nữa…..
_Ừ, cám ơn_ Mạnh nói
_À này, hay đi cùng luôn đi vì đằng nào chẳng đến cùng 1 nơi mà. Ở nhà h cũng chán nhỉ? _ Vinh hào hứng nói nhìn nó hỏi ý kiến
_Tùy thôi, sao cũng được_ Nó nhúm vai
Và thế là 3 người kéo nhau đi shopping. Xe nó và xe Vinh kể cả xe Mạnh cũng cùng à 1 loại luôn, đều là novor và có khác thì chắc chỉ là khác màu xe mà thôi…… Hắn nhìn nó nghĩ lại truyện đám bạn bảo nó nghèo rớt mùng tơi mà phải nhăn mặt ư? Chẳng hiểu từ nó có trỗ nào toát ra vẻ nghèo nàn nhỉ? Đồ của nó nhìn sơ qua cũng chẳng có cái nào rẻ cả kể cả mấy cái áo phông nó mặc cũng phải trên 200k, giầy của nó là giầy thể thao cũng k dưới 500k, còn cái đôi giầy cao gót nó đeo kia hắn biết vì cũng đã từng đưa mấy nhỏ đi mua rồi hình như là mấy triệu ý, còn nữa chưa kể tới nó đi xe novor và đặc biệt cái điện thoại iphone 4 kia của nó cũng đâu có rẻ ha….. Vậy rốt cục là lũ kia mắt bị sao mà nói nó nghèo?.....
Cả 3 cùng đi tới 1 của tiệm bán đồ nam khá lớn trên phố của nhãn hàng D&G mà nó và Vinh vẫn hay tới mưa đồ cho Vinh hoặc có khi là mua luôn cả cho nó nếu có size vừa (=.=)
Mạnh nhanh chân vào quán chọn đồ nhưng mắt thì lại cứ gián vào nó với Vinh đang chọn đồ bên kia. Nhìn nó với Vinh vừa chọn đồ vừa đùa nhau rồi lại cãi nhau, chêu nhau mà sao Mạnh lại cảm thấy tức thế, khó chịu thế? Quả thực nhìn nó với Vinh bây h trông rất đẹp đôi, cứ như 2 người này yêu nhau thật vậy……
_Này….._ Tiếng gọi khiến Mạnh giật nảy mình
_Hả? Ờ…… gì vậy???_ Mạnh bối rối khi trước mặt mình là nó
_K, sao k chọn lâu vậy? Hay thử cái áo này đi _ Nó khẽ lắc đầu đưa cho Mạnh 1 chiếc áo sơ mi màu đen dài tay, phía trước ngực cũng gắn cườm đen tại nên hình hoa văn từ ngực đến vai khá đẹp
Mạnh nhìn chiếc áo nó chọn khẽ nhíu mày. Chiếc áo đấy k phải là xấu nếu k nói là khá bắt mắt nhưng có 1 điều khiến hắn k thích ở chiếc áo đấy. Mạnh nói:
_Tui k mặc màu đen, cậu biết rõ mà
_ Biết, k mặc thì thôi . Suốt ngày chỉ mặc có màu trắng trông cứ như cái thằng công tử bột ý_ Nó càng nói về sau giọng càng nhỏ dần. Nó đương nhiên học với hắn bao lâu vậy đều biết hắn k mặc đồ đen bao h mà lúc nào cũng chỉ có cái kiểu sơ mi trắng mà thôi…. Nó chẳng thích chút nào
Nó nói nhỏ thì nhỏ chứ tai Mạnh cũng đâu có điếc đâu, hắn đương nhiên nghe thấy rồi vì nó đâu nó cố tình nói nhỏ để muốn dấu hắn đâu. Cả cuộc đời của Mạnh, đứa con gái duy nhất k chịu khuất phục hắn, đứa con gái duy nhất mở mồm ra k nói đểu thì **** hắn là nó…..Nó của 1 năm trước dù ngoại hình có thể thay đổi đi chẳng nữa nhưng Mạnh_ hắn có thể cam đoan rằng tính cách của nó có đến ngày tận thế cũng tuyệt k thay đổi: ngang tàn, hiếu thắng , đanh đá……
Nhìn cái áo nó đưa 1 lúc rồi cuối cùng Mạnh cũng mang cái áo vào thử. Nhìn mình trước gương Mạnh phải tự hỏi mình rằng là hắn k hiểu chính bản thân mình hay là do nó hiểu bản thân hắn quá mức nữa…..???? Mạnh bước ra với 1 bộ dạng mới: đầu tóc gọn gàng lịch sự, nước da trắng ngang với con gái nổi bật trên chiếc áo sơ mi đen đầy nam tính, quần jean xanh và giầy D&G đen….trông Mạnh h đúng là 1 chàng lãng tử chính gốc thu hút mọi ánh nhìn từ nam đến nữ trong gian hàng này. Còn nó lúc đầy dù k nói gì nhưng cũng khẽ mỉm cười, đúng là sau 1 năm hắn cũng chẳng thay đổi gì ngoài vẻ bề ngoài ra cả; cái kiểu nó nhẹ thì k nghe nhưng người ta mắng **** rồi mặc kệ lại làm theo mới tài…..
_Này, bồ mày đâu?Có cần qua đón k?_ Vinh khoác vai Mạnh hỏi
_K cần, nhỏ tự đến đấy rồi. Đi thôi _ Mạnh lắc đầu
Trời bắt đầu ngả tối, 3 đứa chúng nó lên xe máy tới điểm hẹn…. Mạnh, Vinh đưa nó đến trung tâm thành phố Hà Nội, đỗ xe ngay trước cửa 1 quán bar lớn với đèn màu sáng chưng cả 1 góc phố, đứng ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc sập sinh bên trong……
Vừa bước vào trong thì nhỏ bồ của Mạnh nũng nịu đi lại ôm tay hắn áp vào ngực mình õng ẹo nói:
_Anh Mạnh, đêm qua anh làm gì mà em gọi hoài k được thế?
_Um, hôm qua uống hơi nhiều nên say, sorry em _ Mạnh thản nhiên hôn vào má nhỏ đầy tình tứ
_A, mà h mới hay nha. Anh mặc màu đen nhìn manly quá à _ Nhỏ nhìn mạnh đầy thèm muốn
_Vậy sao? Thế mặc màu trắng xấu lắm hả? _ Mạnh cười nhưng trong lòng mang 1 chút gì đó k tả được, ánh mắt khẽ liến về phía nó
_K, đẹp lắm nhưng thấy mặc màu đen còn đẹp hơn_ Nhỏ lắc đầu nói, ánh mắt nhìn Mạnh k chớp mắt làm 1 ai đó nhìn mà muốn ói
_Đi thôi _ Mạnh kéo nhỏ đi
2 người này ôm nhau tiến về phía chiếc bàn lớn đặt ở giữa quán bar. Nó nhìn 2 người mà bĩu môi 1 cái dài cả km. Nó cũng phải công nhận 1 điều rằng nhỏ bồ của Mạnh khá là xinh thật, y như búp bê , với: mái tóc dài ngang lưng màu vàng xoăn tít, nước da cũng có thể công nhận là trắng chẻo, mắt đeo kính dãn tròng nên trông rất to, môi đỏ bóng, ăn mặc thì thôi khỏi phải nói là cực sẹc xy luôn…. Quả đúng là rất hợp với hắn _1 tên bảnh chọe
Vinh nhìn môi nó bĩu ra mà khẽ cười, ôm vai nó kéo đi vào cùng bàn đấy:
_Bĩu làm cái gì, mày bĩu thế còn phải bĩu dài dài à
_Xì, nếu mày bảo với tao trước là có cái tên hâm đó thì mày có mua tao bằng 10 bữa ăn thì tao cũng k thèm đi_ nó lườm Vinh
_Sao đâu mà. Ngồi cạnh tui là được rồi, mặc kệ đi đừng nhìn làm gì cho nó chướng mắt_ Vinh cười nhẹ
Đến bàn đấy, Vinh và nó chào mọi người cho có rồi cùng ngồi xuống. Nó nhìn thấy đã gần như trật kín cả cái bản rộng tưởng chừng như thừa kia h đã kín trỗ rồi; và ở đây nó thấy tất cả đều là trai xinh gái đẹp cả…..những tên ăn chơi nhà giàu bậc nhất đất Hà Thành có lẽ đều tụ hội đông đủ ở đây cả……
_Ồ! Vinh, mày vẫn đưa cô bạn này đến á? Yêu nhau lâu thế?_ 1 tên nhìn thấy nó cái nhận ra ngay và làm vẻ cực ngạc nhiên bởi cái truyện hết sức bình thường này
_Ha, ừ! Mày ghen tỵ với tao sao? Tại cô ấy giỏi quá nên giữ được tao thôi, nhỉ?_ Vinh cười nắm tay nó kéo lại gần mình
Nó cười cười k nói gì mà phối hợp diễn ăn ý với Vinh. Và k chỉ có tên đó mà rất nhiều, hầu như những tên con trai ở đây nó cũng từng 1 lần nhìn mặt và họ đều nhận ra nó vì nó đã đi cùng Vinh tham gia 1 bữa tiệc trước đây mấy tháng trước nên cũng thiệt tình mà chêu nó với Vinh….
_Mấy người biết nhỏ sao?_ Mạnh hỏi, hắn k khỏi bất ngờ là mấy tên bạn này biết nó thế mà mấy lần liền đụng mặt ở trường đều lại chẳng nhận ra
_Ừ, cô bạn này đã tham gia party mấy hôm trước 1 lần rồi. Phải rồi, hâm đấy mày bảo về nhà có việc nên k biết _ 1 tên giải thích
Hóa ra là như vậy, Mạnh k biết nếu như mấy tên bạn hắn biết nó chính là thằng nhóc tomboy mà mấy hôm trước tụi kia gọi nó là nghèo rớt mồng tơi thì sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?...... Hắn cũng thực tò mò nhưng có lẽ h chưa phải lúc……
Mọi người nói chuyện khá vui vẻ và nhảy điên cuồng, thác loạn. Những trai rượu dần dần cứ rỗng không chỉ còn lại vỏ trai, rượu vào thì lời ra nên những con người này quậy tưng bừng cả quán bar lên với những nhỏ ăn mặc sexy k ngại ngùng mà lên nhảy mua điên cuồng, những tên con trai thằng thì nhảy cùng thằng thì ở dưới hò hét cổ vũ……Chỉ có nó là chẳng say chút nào cả và cũng chẳng quậy tưng bừng theo cái kiểu mất hình thức đó. Vì sao ư? Vì nó được Vinh chăm cho rất tốt, hầu như rượu của nó toàn là Vinh uống hộ với lí do : “Bạn gái tao k biết uống rượu nên tao uống thay” đã uống tất cho nó. Cái này nó cũng chẳng lạ gì, Vinh có thể đối với người ngoài như thế nào nó k quan tâm nhưng đối với nó nhiều khi cứ tỏ vẻ thôi chứ người trc h chăm cho nó còn hơn cả chị nó chăm nó chỉ có mình Vinh mà thôi à; Vinh còn ở bên cạnh thì dù nó có uống được Vinh tuyệt đối k bao h cho nó động vào ly rượu nào cả……
Và h, trong mắt Mạnh lúc này, giữa những con người đang chìm đắm trong nem say kia là nó với Vinh đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, cười đùa rất thoải mái mặc cho những con người sung quanh kia cũng k ảnh hưởng tới cả 2. Cái cách Vinh làm nó cười lăn cười bò, chọc nó và chăm nó khiến hắn dù biết 2 người đang đóng kịch nhưng là đóng kịch với chính hắn chứ k phải là đóng kịch với những con người ở kia…..Mạnh, hắn k thể k tin rằng 2 người này là 1 cặp……
_Này, sỉn rồi sao? _ Nó hua hua tay trước mặt Vinh
_Xì, sỉn sao được! Khinh người ta sao?_ Vinh nhăn mặt véo mũi nó
_Á! Chán sống rồi à? Nhìn mặt đỏ bừng bừng thế kia k sỉn thì là gì?_Nó đấm vào vai Vinh
_Uống rượu k đỏ mặt thì đen mặt à? Nhiêu đó là gì, tao còn có thể uống được mấy trai nữa cơ_ Vinh vênh mặt tự đắc
_Xì, sĩ dỏm. Uống cho lắm vào rối k nhấc được cái thân dậy mà lai tui về thì tui đạp cho chết luôn _ Nó bĩu môi, đứng dậy bước đi
_Ớ, đi đâu vậy?_ Vinh nhìn nó hỏi
_ĐI vệ sinh, đi ngắm gái k mà hỏi?_ Nó nhíu mày 1 chút rồi nháy mắt với Vinh
Nhưng nói xong là nó cứ thẳng cửa mà chạy trước khi Vinh đứng đậy túm nó mà sử đẹp. Chiều thì chiều nó lắm nhưng cũng oánh nó ghê lắm, dù đánh đùa thôi như mà nó với Vinh thân nhau cũng là do 1 đứa thì chuyên đi nói đểu còn 1 thằng thì chuyên đi dọa đấm, đánh, đạp,....mà…..
Vào nhà vệ sinh, nó soi gương mặt mình trong gương mà khẽ chẹp miệng; đúng là da mặt nó mỏng thật đấy, nó có uống 1 chút thôi mà đã ửng đỏ cả lên rồi…..Nó uống rượu cũng k phải là kém nhưng ở những nơi như thế này nó k cho phép mình buông thả bản thân. Và Vinh cũng hiểu nên Vinh sẽ chẳng bao h để cho nó làm thế cả…..Khẽ cười, nghĩ lại thì nó và Vinh cũng quen nhau 1 thời gian dài đấy chứ. Nếu nói chính xác ra thì nó với Vinh cũng biết nhau từ hồi mẫu giáo và trước nó thực sự rất ghét Vinh nhưng cái thời gian Vinh xa nhà đã đưa nó và Vinh thành 2 đứa bạn thân khi Vinh ở 1 mình trên đất Hạ Thành xa lạ……Và h đấy, ai cũng hiểu nó và Vinh thân nhau như thế nào; nó vui vì luôn có 1 tên bạn như Vinh bên cạnh…….
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, nó gặp ngay Mạnh đang đứng đấy. Khẽ nhíu mày, nó nghĩ cũng chẳng phải có việc gì liên quan đến mình nên thản nhiên bước qua Mạnh, chạm mặt hắn nó chưa bao h thấy tốt cả……. Nhưng ngay lúc nó bước qua Mạnh 1 bước đã bị cánh tay con trai to khỏe của Mạnh giữ lại……
_Làm cái gì vậy?_ Nó gắt
_Cậu….. cậu với thằng Vinh là gì của nhau?_ Mạnh trần trừ mãi mới hỏi được. Dù cả 2 ngay từ lúc đầu gặp đã phủ nhận nhưng hắn k tin
_Là gì? Chẳng phải mi thấy rõ sao?_Nó nhăn mặt khó chịu
_2 người yêu nhau sao?_ trong mắt Mạnh có 1 tia đau đớn vì Mạnh đã mong 1 câu khẳng định là bạn bè của nó
_Tùy, nghĩ sao cũng được hết_ Nó thở dài cố dựt tay ra khỏi tay Mạnh. Nó k thích nói chuyện với hắn
Mạnh buông tay nó ra, nó chẳng hiểu hắn bị làm sao nhưng mà cái tính sáng nắng chiều mưa của Mạnh cứ ý như con gái vậy, nó k thích. Chẳng muốn bận tâm với 1 con người luôn lấy người khác ra làm thú vui của Mạnh, nó quay người bước đi thẳng………
_Tui yêu cậu………..
CHAP 4:
Dọc hành lang k 1 bóng người, k 1 tạp âm nào nên câu nói dù nhỏ từ chất giọng hơi khàn nhưng lại rất rõ ràng của Mạnh vang lên nên đương nhiên nó chẳng thể là làm như k nghe thấy gì cả. Nó đứng khựng lại, quay mặt lại nhìn Mạnh, nhưng k phải bằng ánh mắt ngỡ ngàng ngạc nhiên mà nó cười. Vì sao lại cười ư? Bởi vì đây k phải là 1 nụ cười hạnh phúc, sung sướng mà là vị nụ cười nửa miệng mang hàm ý khinh khỉnh; vì đây k phải là lần đầu tiên nó nghe thấy câu nói này…….
_Lần này thì lại là bao nhiêu tiền đây?_ Nó hỏi.
Mạnh thừa khả năng hiểu được ý nghĩa câu hỏi của nó vì đây cũng k phải là lần đầu tiên Mạnh được nghe câu nói này. Tức giận xen lẫn đau đớn, lòng tự ái bị tổn thương trầm trọng Mạnh tiến về phía nó, nắm chặt vai nó đến phát đau, gắt gao nói như hét lên:
_Tai sao? Tại sao cậu lại nghĩ tôi vì tiền mà mới nói ra lời này hả??????
_K phải sao? Với cậu thì tôi ngay từ đầu đã chẳng có chút hấp dẫn nào cả; từ trước tới nay tôi với cậu vốn sống 2 cuộc sống khác nhau rồi. Hãy thôi ngay trò chơi này đi, cậu có thể mang tình yêu đi đùa giỡn tôi cũng k quan tâm, nhưng đừng mang tôi vào trò cá cược vô nghĩa của cậu _ Nó lạnh lùng nói, ánh mắt cũng k thèm nhìn hắn, cố gạt tay hắn ra.
_Tôi k như thế….._ Mạnh cãi lại. Quả thực tình cảm của hắn dành cho nó k phải như những đứa con gái khác chỉ là đùa cợt k đâu, bởi vì nó vốn đâu có giống họ …..
_Vậy sao? Ừ thì k phải như vậy đi. K như vậy nên có người yêu rồi mà vẫn có thể đứng đây tỏ tình với tôi sao? Khôi hài thật!!!_ Nó nhếch môi nở 1 nụ cười khinh khỉnh.
_Tôi……._Mạnh bối rối k biết phải giải thích với nó như thế nào.
_Thôi đi, dù có là như thế nào đi nữa thì tôi cũng k bao h tin cậu đâu. Cậu k hiểu sao? Chúng ta sống ở 2 thế giới khác nhau, tôi cần 1 thế giới an bình chứ k phải thế giới với đầy điệu vũ mê cuồng đầy thoác lạc như cậu. Cậu là công tử ăn chơi, nhà giàu lắm tiền nhưng tôi chỉ là 1 con nhỏ tầm thường cũng chẳng có tài cán gì cả, vậy nên hãy để tôi yên……_ Nó ngắt lời Mạnh, nói 1 tràng liền như đấm thẳng vào mặt Mạnh vậy.
Mạnh sững sờ, nhìn nó k biết nói như thế nào cả. Bây giờ nếu chỉ cần nhìn thẳng vào mặt Mạnh 1 lần, nhìn vào mắt Mạnh, nó sẽ thấy nói những lời nói đó làm tổn thương người khác như thế nào….
Khi đã xả hết khó chịu của mình trong tối nay với Mạnh rồi thì nó quay người bỏ đi thẳng. Lần này, Mạnh cũng với tay ra nhưng k giữ được nó nữa rồi…. Là lần thứ bao nhiều Mạnh để vuột mất nó khỏi tầm tay mình rồi?????
Thất thểu, mệt mỏi bước trên hành lang tối tăm mờ ảo trong ánh đèn vàng, Mạnh tức giận. Mạnh giận nó phũ phàng và giận chính bản thân mình…..
“BỐP……..”
Nắm tay vung lên, Mạnh đấm mạnh vào tường, miệng **** thề 1 câu:
_Chết tiệt !
_Giận dữ h cũng chăng có ích gì đâu.
Mạnh ngẩng lên, hắn hơi ngạc nhiên 1 chút vì k biết Vinh đứng đấy từ lúc nào và k biết Vinh đã nghe thấy chuyện của nó với hắn chưa……..
_Mày yêu Nhật Linh sao? Tao thật k ngờ đấy_ Vinh k ngần ngại mà hỏi Mạnh luôn.
_Ừ, tiếc rằng Linh yêu mày. _ Mạnh cũng chẳng phải giấu diếm làm gì nên sẵn sàng thừa nhận.
_Um…. Với tao thì Nhật Linh là 1 cô bạn rất quan trọng, nhưng mày thấy gì mà nghĩ tao với Nhật Linh yêu nhau vậy???? _ Vinh nhíu mày nhìn Mạnh.
_K phải sao?_ Mạnh cười, nhưng nụ cười đó mang sự đau buồn...
Nhìn Mạnh, Vinh khẽ thở dài vì k ngờ rằng cũng có ngày 1 thằng lãng tử thay bồ như thay áo như Mạnh lại cũng có lúc điên đảo mà rơi vào lưới tình của 1 người con gái. Mà cô gái đó ngoài sự ngang tàn, bướng bỉnh ra thì xét về bề ngoài cũng k thể so sánh như những cô bồ nhỏ của Mạnh được. Nhưng Vinh hiểu vì sao Mạnh yêu nó, vì có lẽ nó mang trong mình 1 sức hút đặc biệt nào đó mà thực ra chính Vinh cũng đã bị người con gái tưởng chừng nhỏ bé này hút hồn mất rồi….. Vinh nói:
_Nhật Linh, 1 năm trước đây đã từng nói với tao rằng: vì tao với nhỏ đã chơi với nhau quá thân, nói chuyện với nhau quá nhiều, quá hiểu nhau nên có j thì tất cả cũng chỉ đến giới hạn của 1 người bạn thân thôi, chứ k bao h có thể chạm đến tình yêu được...
Rồi Vinh quay người bước đi. Cũng chẳng hiểu sao Vinh lại nói cho Mạnh điều này; có phải vì Vinh hiểu được cảm nhận của Mạnh k nhỉ? Nó ngang tàn, bảo thủ lắm mà nên chắc chắn từ trước đến nay trong đầu nó đã mặc định 1 điều rằng nó k hề k thể yêu Mạnh được đâu…….. Nhưng, chẳng phải những hành động nó đối với Mạnh đang phản lại suy nghĩ của nó sao, mà Vinh thì k muốn sẽ ân hận cả đời khi để vuột mất tình yêu của mình……………..
…………………………
Đêm đó, khi về nhà với đầy sự mệt mỏi, khó chịu, Mạnh chìm vào 1 giấc ngủ đầy mộng mị vì Mạnh đã mơ….. mơ thấy ………
“ Vào 1 buổi tối mùa hè sau khi đã liên hoan mừng cả nhóm bạn đều đỗ đạt vào 1 trường đại học mà mình muốn thì hắn và nó lại cùng đi về nhà…. Như bình thường, người đi trước người đi sau như 2 kẻ xa lạ k hề biết đến nhau…..
_Khoan đã _ Hắn đã lấy hết can đảm của mình sau rất lâu để giữ nó lại.
_Gì vậy? _ Nó đần mặt nhìn hắn khó hiểu.
_Tôi…….. tôi…………._ Hăn ấp úng mãi chẳng nói nên lời.
_Hơ, sao hôm này lắp ba lắp bắp giữ vậy? Ăn nhiều quá nên nghẹn rồi sao?_ Nó nói đểu hắn; có lẽ đấy là 1 thú vui của nó.
Im lặng 1 lúc, khi nó càng ngày càng chẳng hiểu hắn muốn gì, thì tự dưng hắn kéo tay ôm nó vào lòng, nói:
_Tôi thích cậu.
_Hả?_ Nó nghệt mặt, vẫn chưa tiêu hóa hết được câu nói của hắn.
_Tôi nói là tôi thích cậu _Hắn ôm chặt nó trong lòng mình.
Hắn đã phải mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật này và thêm nhiều thời gian nữa mới đủ dũng khí nói với nó câu này. K phải hắn chưa yêu ai bao h, nhưng mà với nó, lời yêu để nói ra chẳng hề dễ dàng như những đứa con gái khác chút nào cả. Nó trong mắt hắn bây h và lúc đấy chẳng khác gì nhau cả, vẫn cứng đầu, ngang tàn chẳng bao h chịu tuân theo 1 cái gì cả nhưng lại khiến nó trở nên thu hút…… vậy mà…………….
_Bao nhiêu tiền? _ Nó lạnh lùng đẩy hắn ra hỏi bằng chất giọng lạnh lùng.
_Hả? _ Lúc đấy thực sự hắn k hiểu nó muốn ám chỉ cái gì.
_Tôi hỏi cậu là cậu đã cá với những thằng nào, cá bao nhiêu tiền để có được lời đồng ý làm bạn gái của tôi?_ Giọng nó như ngàn mũi tên vô hình đâm vào ngực hắn.
_K…… k phải_ Hắn muốn giải thích, muốn giữ nó lại nhưng đã quá muộn cho tất cả…..
Bởi vì ngay khi nó buông ra những lời phũ phàng đấy thì nó cũng quay mặt bước đi. Và giá như nó chỉ bước chậm 1 chút thôi, nhìn vào gương mặt hắn đang đau khổ lúc này thôi thì nó mới biết hắn thật lòng như thế nào…….”
* * *
Mạnh giật mình thức dậy trong những kỉ niệm buồn đó, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Khẽ cười……. cười cho bản thân mình, cho cuộc đời mình rồi mệt mỏi bước vào phòng tắm, rửa trôi đi những mệt mỏi, bụi bặm cùng những kí ức trong mình trôi theo dòng nước mát…….
………………………
Và những ngày sau đấy, Mạnh k gặp nó nữa, chính xác thì nó lại biến thành “người vô hình” trong cuộc sống của tất cả mọi người kể cả hắn. Dù cho có cố tìm bóng nó ở cái sân trường đông đúc hàng nghìn người này, hay cố tình đi qua lớp học của nó cũng k thể nào tìm thấy 1 chút bóng dáng nào của nó đâu. Hắn thực sự k hiểu được, chẳng nhẽ cái biệt danh “người vô hình” của nó k phải chỉ là 1 lời nói giỡn hư vô thôi sao?????.....
Còn nó, nó lại càng ngày càng rúc sâu hơn vào chiếc áo “vô hình” của mình để k phải 1 lần nào nữa đụng phải Mạnh, để có 1 cuộc sống bình yên hơn. Nó có đủ khả năng nhận ra Mạnh từ xa, nên chỉ cần thấy nhác bóng hắn là như 1 phản xạ có điều kiện mà chạy mất chẳng có lý do nào cả…….
Cứ thế, 1 tuần………. 2 tuần………… 1 tháng………….. 2 tháng trôi qua trong yên lặng như vậy. Và nó sẽ ổn nếu như ngày nó xách ba lô đi về nhà nghỉ k gặp hắn ở bến xe tuyến………
_Về nhà sao?_ Mạnh hỏi nó, dáng vẻ dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm (thực ra là ngạc nhiên quá k biết ứng xử ra sao thôi _ _”)
_Um…_Nó khẽ nhíu mày 1 chút rồi cũng buông 1 câu đầu hờ hững.
1 tiếng k to k nhỏ, k lớn cũng chẳng bé và cũng chẳng mang âm điệu vui vẻ hay buồn bực gì của nó đã chấm dứt câu chuyện xã giao nhạt thếch để đẩy mọi thứ vào im lặng……..
Và như cái duyên tưởng chừng là “vô” đấy va vào nhau mà đưa cả nó và Mạnh lên cùng 1 tuyến xe về nhà. Nhưng thế nó k bức xúc lắm nếu như k phải nổi lòng trắc ẩn nhường ghế cho 1 bà cụ để rồi phải ngồi tít xuống dưới cạnh hắn. Vì sao lại ngồi cạnh hắn ư? Vì ông trời trêu ngươi nó, muốn giỡn với nó nên khi nó đi xuống thì cái ghế trống duy nhất là ghế của hắn …… Tuy vậy, nó cũng chẳng hiểu hôm nay cái số của nó bị làm sao mà nó bị ép ở giữa như 1 cái bánh kẹp thịt vậy vì xe càng lúc càng đông. Mặt mũi nó h đây tối sầm lại k thấy được ngày mai luôn…….
_ Muốn đổi chỗ k? _Giọng Mạnh nhẹ nhàng vang lên bên tai nó.
_Hử?_ Nó nhíu mày nhìn Mạnh khó hiểu.
_Đổi chỗ cho, ngồi cạnh cửa sổ sẽ thoáng hơn đấy_ Mạnh khẽ cười.
Nó nhìn Mạnh, chớp chớp mắt nhìn hắn như sinh vật lạ vậy. Quái, nó k hiểu tại sao ngày hôm nay hắn lại hiền dữ vậy nữa, k hiểu cái thằng Mạnh vênh váo, kiêu căng chỉ biết đến lợi ích của mình biến đâu mất rồi nữa. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy chứ nó vẫn gật đầu đồng ý, thật thì nó rất muốn ngồi trong cửa sổ mà. Nếu ngồi cạnh nó k phải là Mạnh thì chắc chắn nó chẳng ngại ngần mà xin người ta đổi chỗ cho mình đâu……
……………
Về nhà, nó đứng ngoài cổng mà khóc thầm, mặt mếu máo nhìn cái điện thoại:
“Mẹ và bố đang đi ăn tiệc. Con chịu khó đi đâu đó rồi tối bố mẹ về…..”
Thế đấy, về nhà nó cứ tưởng là được nghỉ ngơi thả phanh, ai ngờ lại trở thành người vô gia cư như thế này chứ. Khóc k ra nước mắt luôn, nó lọc cọc léo lết cái vali trên đường đầy khói bụi mà k biết nên đi đâu về đâu……
_Ủa?..... Nhật Linh…… Cháu Nhật Linh đúng k?........._Tiếng 1 người phụ nữ vang lên phía sau nó.
Nó chán nản quay lại, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì nó giật bắn mình, đột nhiên cảm thấy sợ vô cùng luôn……
_Bác….. bác ạ……_Giọng nó run run.
_Đi đâu mà lại xách vali thế này? Bố mẹ đâu rồi?_ Người phụ nữ vui vẻ hỏi.
_Dạ, bố mẹ cháu đi vắng ạ. Bố mẹ cháu quên mất k để chìa khóa ở nhà nên……_Nó ngập ngừng nói.
Nó có thể thề rằng cứ hễ đứng trước mặt người phụ nữ này là y như rằng nó chẳng cần giả nai hay gì gì cả cũng tự động cực kỳ ngoan ngoãn, lễ phép luôn …..
_Trời, thế bao h mẹ cháu mới về? Ở đây có chỗ nào mà đi đâu chứ? Thôi, qua nhà bác nghỉ ngơi 1 chút đi, vừa đi xe về vậy chắc mệt rồi_ Bác hồ hởi nói với nó.
_Dạ… thôi…. thôi ạ……_Nó lúng túng xua tay. Gì chứ, nó có thể về nhà ai hay thà đi lang thang còn hơn là về ở nhà người phụ nữ này. K phải vì sợ bà hay ghét bà mà vì……… vì bà chính là mẹ của hắn_ Phan Vũ Anh Mạnh…….
(Còn nữa...)
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét