Không còn nơi để về, không còn chỗ để đi khi cái bụng đã bắt đầu thấy rõ. Tôi chẳng còn cách nào khác, đành cầu cứu người yêu cũ…
Ảnh minh họa
Anh và tôi có một mối tình đầu trải dài suốt những năm cấp ba đáng yêu, hồn nhiên và trong sáng…Tình yêu của chúng tôi là những chùm hoa phượng đỏ rực rỡ anh trao tặng tôi mỗi khi hè về, là những ánh mắt chứa chan dịu dàng trao vội cho nhau mỗi khi tan học. Là triền đê nắng vàng và những con diều giấy chở bao mơ ước…
Hết cấp ba, tôi thi đỗ Đại học, còn anh thì không. Anh quyết định ở lại quê hương, học nghề thợ mộc. Còn tôi, chia tay anh, háo hức lên Hà Nội để sống cuộc sống mới. Ngày chia tay, anh trao cho tôi cành hoa phượng cuối mùa đỏ sẫm, héo úa, đôi mắt long lanh những nuối tiếc. Tôi cười nhẹ, nói với anh: “Chờ em nhé, nhanh thôi, bốn năm ấy mà…”.
Triền đê nắng vẫn vàng như ngày ấy, hai cái bóng đổ dài, hoang hoải…
Đặt bước chân đầu tiên lên Hà Nội, tôi choáng ngợp bởi sự phồn hoa, náo nhiệt nơi thị thành. Lần đầu tiên tôi thấy một nơi nhiều nhà cao tầng đẹp đẽ đến thế, lần đầu tiên tôi thấy ngoài đường đầy những cô gái ăn mặc thời trang, sành điệu và những chàng trai đi những chiếc xe sáng bóng, sang trọng đến thế. Tôi từ thích thú, ngưỡng mộ, đến khát khao cháy bỏng một cuộc sống sang giàu như họ. Ở đây, tất cả mọi thứ đều khác xa với quê tôi. Sự nhàn nhã, thanh thản của họ, những thứ họ ăn, những nơi họ chơi, đều là nỗi ám ảnh và khát thèm không thể nguôi trong tâm trí tôi…
Năm đầu tiên của Đại học trôi qua trong bình yên. Người yêu nơi quê nhà vẫn đều đặn gửi thư lên cho tôi. Nghèo khó, điều kiện không cho phép, tôi ít được về quê thăm bố mẹ. Qua anh, tôi bao quát được tất cả những sự việc đang xảy ra ở nhà.
Năm thứ hai, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi người ấy xuất hiện…Đó là một chàng trai Hà Nội gốc, tên Hùng. Hùng và tôi quen nhau trong sinh nhật cô bạn cùng lớp. Không hiểu tại sao Hùng lại để ý tới một con bé quê mùa lạc hậu như tôi. Khi Hùng chủ động đòi đưa tôi về kí túc xá, tôi đã ngoan ngoãn ngồi sau xe anh ta như ăn phải bùa. Chiếc xe ga anh ta chở tôi sao mà êm thế. Nó êm hơn gấp trăm nghìn lần chiếc xe đạp cọc cạch người yêu vẫn thường đưa tôi đến lớp. Mùi nước hoa nhè nhẹ và quyến rũ đến xao lòng…Tôi thầm xấu hổ khi nhìn chiếc áo bạc phếch của mình.
Hùng không chở tôi về kí túc xá, mà đến một cửa hàng quần áo thời trang. Khi tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì, mấy cô nhân viên đã mang một lố quần áo đẹp đến ngỡ ngàng bày ra để tôi chọn lựa. Tôi lúng túng, còn Hùng thì thản nhiên ướm chúng vào người tôi rồi cười: “Em có biết là em đẹp lắm không? Để anh được tặng em chút quà nhân dịp lần đầu quen nhau nhé“. Tôi không nhớ nổi mình đã nói gì, chỉ nhớ được rằng tối hôm đó tôi đã mang đống quần áo đó về kí túc xá mà thôi…
Những ngày sau đó, Hùng tiếp tục tìm tôi, tiếp cận tôi và mua sắm cho tôi đủ thứ. Tôi như lóa mắt trước những thứ đồ đắt tiền, điện thoại, quần áo, nữ trang, mỹ phẩm. Hùng không tiếc tôi bất kỳ một thứ gì, liên tục tặng tôi những món quà đắt tiền. Tiền bạc chỉ cần tôi cần, Hùng sẵn sàng đưa cho tôi. Những đồng tiền với mệnh giá lớn mà tôi chưa bao giờ được sờ đến. Tôi quen dần với việc được ăn ngon, mặc đẹp, chơi sang. Hùng thuê cho tôi một căn hộ chung cư cao cấp và chúng tôi bắt đầu sống với nhau ở đó. Tôi cũng bỏ học ở trường, bởi Hùng hứa sẽ chăm lo cho tôi cả đời…
Người yêu ở quê vẫn viết thư lên đều đặn, nhưng tôi đã chán đọc mất rồi…
Khi biết tôi có thai, Hùng bắt tôi bỏ đứa bé. Tất nhiên, tôi không chịu, tôi muốn dùng nó để ép buộc Hùng phải cưới tôi, cho tôi một danh phận trong dòng tộc danh giá của anh. Không thể ép tôi phá bỏ cái thai, Hùng quay ngoắt, lạnh lùng và vô cảm đến đáng sợ. Căn hộ chung cư bây giờ không còn bóng dáng anh ta nữa. Những khoản tiền chu cấp cho tôi hàng tháng giờ cũng không còn. Hết hợp đồng nhà, tôi đành phải cuốn gói đi lang thang…Đường phố vẫn nhộn nhịp như xưa, những cô gái vẫn sành điệu và những chàng trai vẫn sang trọng như xưa, nhưng tại sao tôi lại sợ hãi cảnh tượng ấy đến thế. Bây giờ tôi mới hiểu, hạnh phúc không thể đánh đổi bằng tiền bạc.
Không còn nơi để về, không còn chỗ để đi khi cái bụng đã bắt đầu thấy rõ. Tôi chẳng còn cách nào khác, đành cầu cứu người yêu cũ…
Anh đón tôi với một khuôn mặt rạng ngời và hạnh phúc, ngay cả khi nhìn thấy cái bụng bầu của tôi, anh cũng không thay đổi nét mặt. Chúng tôi đưa nhau về quê, dựng một căn nhà nho nhỏ nhưng ấm áp, mở một cửa hàng đồ gỗ be bé nhưng vui vẻ và đầy ắp tiếng cười. Ở nơi ấy, không có nhà cao tầng, không có phồn hoa hay náo nhiệt. Chỉ có anh, có hạnh phúc và những con diều giấy chiều chiều bay trên triền đê trải dài nắng mà thôi…
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét