Thực sự bây giờ tôi đang rất bối rối và không biết phải làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh này nữa?
Ngày trước trong một lần đang online thì anh nhảy vào bắt chuyện làm quen với tôi. Từ đó, chúng tôi thường xuyên chat, nhắn tin, gọi điện cho nhau. Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau và cũng chẳng biết tự khi nào, hai đứa đã dành cho nhau những tình cảm đặc biệt, sự quan tâm sâu sắc…
Mặc dù rất yêu nhau nhưng chúng tôi chỉ dừng lại ở mức độ nhắn tin, gọi điện, chat và tặng quà (hồi đó chúng tôi không có điều kiện đi chơi như bây giờ vì hai đứa cách xa nhau gần 400km).
Đến một ngày, tôi rất bất ngờ khi anh nói rằng, “Anh đã có người khác rồi. Anh xin lỗi…”. Rồi đến sinh nhật anh, tôi nhắn tin, điện thoại, gửi tin nhắn qua yahoo… nhưng tôi vẫn không nhận được sự hồi âm nào của anh.
Sau một tuần liền bị cắt hẳn liên lạc với anh, tôi đánh liều gọi điện vào số điện thoại bàn anh hay gọi cho tôi thì nhận được một câu trả lời, “Nhà này không có ai tên như vậy đâu cháu ạ”. Khi nghe mẹ anh nói vậy, tôi đã rất thất vọng vì nghĩ anh lừa dối mình… và không lâu sau đó, tôi quay sang nhận lời yêu một người hơn tôi 2 tuổi, cùng chỗ ở với tôi và đã theo đuổi tôi bấy lâu nay.
Tôi và người mới đã có những tháng ngày bên nhau rất hạnh phúc, chúng tôi cũng có những dự định cho tương lai sau khi học xong đại học… thế nhưng, khi tôi mới bắt đầu bước chân vào đại học thì anh lại quay ra tán tỉnh một em chân dài cùng trường. Khi phát hiện ra bị người yêu lừa dối, tôi đã khóc lóc, đau khổ rất nhiều… và rồi khi không thể chịu đựng nổi nỗi đau đó, tôi đã tìm đến người cũ để chia sẻ.
Tôi không dám tin vào những điều mình vừa nhìn thấy... (Ảnh minh họa)
Anh vẫn còn nhớ số điện thoại của tôi, cả số điện thoại bàn lẫn số di động. Anh nhắn tin, gọi điện động viên tôi quên đi chuyện buồn đó. Và rồi tình cũ không rủ cũng đến, tôi và anh lại tiếp tục yêu nhau qua điện thoại.
Cho đến một ngày, hai chúng tôi quyết định gặp nhau… Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã rất lo lắng, hồi hộp bởi từ khi quen nhau, anh chưa bao giờ cho tôi xem ảnh, cũng chưa bao giờ cho tôi nhìn webcam. Cho đến khi anh xuất hiện… tôi đã rất ngạc nhiên với những gì tôi tưởng tượng về anh trước đây vì anh chỉ cao hơn tôi một chút và thân hình khá béo.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục như nó cần phải đến, không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm. Tình cảm của chúng tôi ngày càng đậm sâu và hai đứa cũng hiểu và thông cảm cho nhau nhiều hơn. Thế nhưng sau một năm hai đứa quay lại với nhau, mọi chuyện mới bắt đầu rắc rối…
Mấy tháng trước tôi mới phát hiện ra anh kém tôi một tuổi nhưng tôi vẫn cố gắng chấp nhận vì tình yêu hai đứa dành cho nhau là rất chân thành. Nhưng chỉ cách đây mấy hôm thôi, đã có một chuyện xảy ra mà có nằm mơ tôi cũng không thể nào tin được, đấy là khi tôi lấy được chùm chìa khóa hòm mà anh không cho tôi động chạm vào bao giờ... Tôi tò mò mở ra và thấy trong đó là những hình ảnh và giấy tờ tùy thân của anh.
Thật ngỡ ngàng… tất cả đấy đều là hình ảnh của anh nhưng tên không phải tên như anh nói với tôi, hình cũng là của con gái và tôi càng sốc hơn khi đọc được ba từ “giới tính nữ”. Càng so sánh, tôi thấy hình ảnh của người con gái đó giống y hệt người yêu của tôi, chỉ có điều quê quán không trùng với quê người yêu tôi hiện tại. “Không thể nào” - tôi khóc nức nở trong sự hụt hẫng, tuyệt vọng…
Một năm nay chúng tôi đã gặp gỡ, thậm chí đi chơi còn làm một số chuyện mà những người yêu nhau vẫn thường làm (trừ chuyện ấy) nhưng tôi không hề biết được giới tính thật của anh.
Anh đang ngủ trên giường, vẫn nằm ngủ ngoan ngoãn như mọi khi nhưng bây giờ, tôi nằm lại gần nhìn anh và nhận ra anh không hề giống một người con gái, tính cách anh cũng không giống, thậm chí có rất nhiều người con gái theo đuổi anh. “Người yêu tôi đây mà… không thể như thế được” – tôi bắt đầu khóc và làm anh thức giấc. Anh lúng túng hỏi tôi, “Sao em khóc dữ vậy?”… và khi đã không thể giấu được nữa, tôi bắt đầu hỏi anh về những bức ảnh đó, về giới tính thật sự của anh…
Cuối cùng, anh cũng đã thừa nhận, “Đấy mới là sự thật về anh nhưng vì yêu em quá nên anh không muốn em biết về giới tính thật của mình”… Rồi anh chẳng nói gì nữa và ôm tôi vào lòng khóc nữa nở. Sau đó anh xin lỗi tôi vì “Bây giờ anh không thể giấu được nữa nên anh sẽ giải thoát cho em”.
Sự thật này khiến tôi bất ngờ quá! Tôi rất yêu anh, sự hiện diện của anh đã quá quen thuộc trong cuộc sống của tôi… và tôi biết, mình không thể nào bỏ anh được... nhưng anh đâu phải là một người con trai thực sự?
Tôi phải làm sao? Phải lựa chọn như thế nào? Tôi yêu anh... nhưng còn tương lai và hạnh phúc của tôi nữa.... mọi chuyện rồi sẽ như thế nào đây?
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét