Cánh cửa phòng bật mở, hai người đàn ông không quần áo đang ghì xiết lấy nhau. Không thể tin nổi vào mắt mình, tôi quỵ ngã, đau đớn…
Tôi bàng hoàng khi nghe anh đề nghị ly hôn. Suốt ba năm sống chung, chúng tôi rất ít cãi vã, hoặc có cũng chỉ là những lí do vụn vặt rồi qua mau, vợ chồng lại hòa thuận, vui vẻ. Đợt này vợ chồng tôi cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Vậy mà sao anh nỡ?
Thời gian gần đây, anh hay đi sớm về muộn, có đêm còn gọi điện về bảo ngủ ở nhà bạn không về. Tôi trách móc thì anh bảo vì công việc bận rộn, phải tiếp đối tác, anh về muộn lại sợ con tỉnh giấc nên không về để yên cho mẹ con tôi ngủ. Nhưng những đêm anh đi biền biệt ấy tôi nào có được trọn giấc, lúc nào cũng thấp thỏm không biết giờ này chồng mình đang ở đâu, làm gì, đã đi ngủ chưa…
Tôi gặng hỏi lí do, vì sao anh nỡ bỏ mẹ con tôi, chúng tôi sống rất hạnh phúc vui vẻ cơ mà. Tổ ấm bao công vun đắp sao anh nỡ phá bỏ. Chả nhẽ tình yêu 6 năm qua với anh không đọng lại chút ý nghĩa nào. Nếu như tôi là người đàn bà lăng loàn, ăn tàn phá hại của chồng của con thì không nói. Đằng này tôi là người phụ nữ biết lo toan, chu đáo với chồng con và gia đình. Họ hàng hai bên nội ngoại ai cũng đều quý mến tôi. Chính anh cũng từng nói anh may mắn và hạnh phúc khi lấy được tôi làm vợ. Mà giờ đây anh lại…
Nhìn những giọt nước mắt ngắn dài của vợ, đứa con trai đang khóc ngằn ngặt, anh chỉ nói được một câu: “Hãy tha lỗi cho anh. Anh là một thằng tồi tệ. Anh sẽ vẫn có trách nhiệm với con, sẽ gửi tiền nuôi con hàng tháng để em đỡ khó khăn. Mẹ con em cố gắng giữ gìn”, rồi anh bước đi không quay đầu lại.
Tôi khóc lặng mất mấy ngày, không ăn không ngủ, như một cái xác không hồn. Nén nỗi đau, tôi gửi con cho chị gái và đi theo chồng để quyết tìm ra sự thực. Có lẽ chồng tôi đã có nhân tình mà tôi không hề biết. Có lẽ cô ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú nên anh mới sẵn sàng đánh đổi gia đình để đến sống với cô ta… Mang theo những hoài nghi và đau đớn, tôi âm thầm theo dõi chồng.
Tôi vẫn thấy anh đi làm bình thường và buổi tối thì về ngủ ở nhà một người bạn. Minh vốn là bạn thân của chồng tôi từ khi còn học đại học. Hai người họ luôn quấn quýt bên nhau và ở trọ cùng nhau đến khi chúng tôi làm đám cưới và ra ở riêng. Cậu ấy rất tốt với vợ chồng tôi, nếu có việc luôn sẵn sàng giúp đỡ không nề hà. Còn nhớ ngày trước khi làm quen với tôi, chồng tôi rất nhát nên toàn rủ Minh đi cùng. Sau mấy ngày theo dõi nhất cử nhất động của chồng, tôi tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của người đàn bà nào.
Tôi định sẽ gặp Minh để hỏi về tình hình chồng tôi, hỏi nguyên nhân tại sao chồng tôi lại như vậy. Buổi trưa hôm đó, đến nhà trọ tìm Minh, thấy cánh cửa mở he hé, tôi đẩy nhẹ cửa nhìn vào, đập vào mắt tôi là cảnh hai người đàn ông không quần áo đang ôm riết lấy nhau, là… chồng tôi và Minh. Tôi choáng váng, ngất lịm.
Đón tôi từ bệnh viện về với đôi mắt thất thần, chồng tôi phân trần: “Đến nước này thì anh không thể giấu em nữa, anh là.. gay. Em hãy quên anh đi!”. Tôi không thốt nổi nên lời, chỉ nấc lên từng chặp, nước mắt giàn giụa. Thì ra bao nhiêu năm qua anh vẫn lừa dối tôi và gia đình. Những năm sống chung nhà trọ với Minh, hai người họ đã nhiều lần như thế nhưng anh không dám thừa nhận. Anh quyết tâm cưa đổ một cô gái và lấy làm vợ để chứng minh anh là thằng đàn ông thực sự, để quên đi bản năng giới tính thật của mình. Và cô gái bất hạnh đó chính là tôi.
Anh nói trong thời gian sống với tôi anh chưa từng một ngày được thanh thản. Anh vẫn hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng và chúng tôi đã có với nhau một đứa con, nhưng trong lòng anh luôn dày xé, đau đớn. Anh vẫn đi tìm Minh, nhớ nhung và khát khao cậu ấy. Đến khi không chịu đựng nổi và không muốn lừa dối tôi thêm nữa, anh ấy đã chọn cách ra đi.
Đến lúc này có lẽ tôi không thể níu kéo anh nữa. Anh đã chọn con đường mà đáng ra anh phải đi từ 6 năm trước. Tôi chấp nhận buông tay.
Khi viết những dòng tâm sự này, cũng là lúc tôi nhận được quyết định ly hôn của tòa. Mọi người khuyên tôi sao lại dễ dàng từ bỏ một người chồng đáng mơ ước như thế để vò võ nuôi con một mình, nhưng tôi không muốn sống trong lừa dối, giả tạo. Đó là sự giải thoát cho anh, người đàn ông mà tôi hết mực yêu thương. Còn sự thật đau đớn kia sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Tôi bàng hoàng khi nghe anh đề nghị ly hôn. Suốt ba năm sống chung, chúng tôi rất ít cãi vã, hoặc có cũng chỉ là những lí do vụn vặt rồi qua mau, vợ chồng lại hòa thuận, vui vẻ. Đợt này vợ chồng tôi cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Vậy mà sao anh nỡ?
Thời gian gần đây, anh hay đi sớm về muộn, có đêm còn gọi điện về bảo ngủ ở nhà bạn không về. Tôi trách móc thì anh bảo vì công việc bận rộn, phải tiếp đối tác, anh về muộn lại sợ con tỉnh giấc nên không về để yên cho mẹ con tôi ngủ. Nhưng những đêm anh đi biền biệt ấy tôi nào có được trọn giấc, lúc nào cũng thấp thỏm không biết giờ này chồng mình đang ở đâu, làm gì, đã đi ngủ chưa…
![]() |
Ảnh minh họa |
Nhìn những giọt nước mắt ngắn dài của vợ, đứa con trai đang khóc ngằn ngặt, anh chỉ nói được một câu: “Hãy tha lỗi cho anh. Anh là một thằng tồi tệ. Anh sẽ vẫn có trách nhiệm với con, sẽ gửi tiền nuôi con hàng tháng để em đỡ khó khăn. Mẹ con em cố gắng giữ gìn”, rồi anh bước đi không quay đầu lại.
Tôi khóc lặng mất mấy ngày, không ăn không ngủ, như một cái xác không hồn. Nén nỗi đau, tôi gửi con cho chị gái và đi theo chồng để quyết tìm ra sự thực. Có lẽ chồng tôi đã có nhân tình mà tôi không hề biết. Có lẽ cô ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú nên anh mới sẵn sàng đánh đổi gia đình để đến sống với cô ta… Mang theo những hoài nghi và đau đớn, tôi âm thầm theo dõi chồng.
Tôi vẫn thấy anh đi làm bình thường và buổi tối thì về ngủ ở nhà một người bạn. Minh vốn là bạn thân của chồng tôi từ khi còn học đại học. Hai người họ luôn quấn quýt bên nhau và ở trọ cùng nhau đến khi chúng tôi làm đám cưới và ra ở riêng. Cậu ấy rất tốt với vợ chồng tôi, nếu có việc luôn sẵn sàng giúp đỡ không nề hà. Còn nhớ ngày trước khi làm quen với tôi, chồng tôi rất nhát nên toàn rủ Minh đi cùng. Sau mấy ngày theo dõi nhất cử nhất động của chồng, tôi tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của người đàn bà nào.
Tôi định sẽ gặp Minh để hỏi về tình hình chồng tôi, hỏi nguyên nhân tại sao chồng tôi lại như vậy. Buổi trưa hôm đó, đến nhà trọ tìm Minh, thấy cánh cửa mở he hé, tôi đẩy nhẹ cửa nhìn vào, đập vào mắt tôi là cảnh hai người đàn ông không quần áo đang ôm riết lấy nhau, là… chồng tôi và Minh. Tôi choáng váng, ngất lịm.
Đón tôi từ bệnh viện về với đôi mắt thất thần, chồng tôi phân trần: “Đến nước này thì anh không thể giấu em nữa, anh là.. gay. Em hãy quên anh đi!”. Tôi không thốt nổi nên lời, chỉ nấc lên từng chặp, nước mắt giàn giụa. Thì ra bao nhiêu năm qua anh vẫn lừa dối tôi và gia đình. Những năm sống chung nhà trọ với Minh, hai người họ đã nhiều lần như thế nhưng anh không dám thừa nhận. Anh quyết tâm cưa đổ một cô gái và lấy làm vợ để chứng minh anh là thằng đàn ông thực sự, để quên đi bản năng giới tính thật của mình. Và cô gái bất hạnh đó chính là tôi.
Anh nói trong thời gian sống với tôi anh chưa từng một ngày được thanh thản. Anh vẫn hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng và chúng tôi đã có với nhau một đứa con, nhưng trong lòng anh luôn dày xé, đau đớn. Anh vẫn đi tìm Minh, nhớ nhung và khát khao cậu ấy. Đến khi không chịu đựng nổi và không muốn lừa dối tôi thêm nữa, anh ấy đã chọn cách ra đi.
Đến lúc này có lẽ tôi không thể níu kéo anh nữa. Anh đã chọn con đường mà đáng ra anh phải đi từ 6 năm trước. Tôi chấp nhận buông tay.
Khi viết những dòng tâm sự này, cũng là lúc tôi nhận được quyết định ly hôn của tòa. Mọi người khuyên tôi sao lại dễ dàng từ bỏ một người chồng đáng mơ ước như thế để vò võ nuôi con một mình, nhưng tôi không muốn sống trong lừa dối, giả tạo. Đó là sự giải thoát cho anh, người đàn ông mà tôi hết mực yêu thương. Còn sự thật đau đớn kia sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Thu Nga
Xteen1.net – Theo vietnamnet
Gửi bài viết này cho bạn bè qua Y!M:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét